Chương 714 Anh Chiêu lão yêu
Đây là một khu vườn.
Nơi này là một khu vườn trong Thiên Cung.
Ở trước mắt Tô Đình là một ao sen.
Nước trong ao sen vô cùng trong sạch.
Mà hoa sen trong ao đều là màu vàng.
Từng đóa Kim Liên nở rộ cực kì mỹ lệ.
Tô Đình mơ hồ cảm thấy, một đóa Kim Liên trên người mình dường như có vô số liên hệ với Kim Liên trước mắt.
"Nơi này rốt cuộc là địa phương nào?"
Tô Đình chau mày, nhưng cũng đành chịu, chỉ có thể đau khổ đợi ở đây.
Cửu Lê đại tương quân dẫn hắn tới nơi đây rồi lại lập tức rời đi, chỉ nói Tô Đình chờ đợi ở đây, cũng không dặn dò gì khác.
Tô Đình cũng đãở đây chờ hồi lâu rồi.
Nhưng cũng không thấy Cửu Lê đại tương quân trở về.
Chỉ là ở khu vườn này, Tô Đình nhìn thấy rất nhiều kỳ hoa dị thảo, cực kì bất phàm, khí tức mạnh mẽ, đều là loại hiếm thấy trên thế gian, trong lòng của hắn suy đoán, đây chỉ sợ đều là Tiên phẩm.
Hắn mơ hồ còn nghĩ có nên lặng lẽ ngắt lấy một chút, trở về Nguyên Phong Sơn, luyện thành đan dược, nhất định diệu dụng vô tận.
Nhưng hắn vừa mới suy nghĩ như vậy, thậm chí còn chưa có cử động gì.
Nhưng lại có một luồng khí tức khó tả dừng ở trên người Tô Đình.
Một luồng khí tức này cực kì lạnh lẽo, như ánh mắt của hung thú.
"Ta nhớ hình như trong Thiên Cung có một thần thú, trông giữ vườn hoa cho Thiên Đế?"
Tô Đình sờ lên cằm, nhớ tới điển tịch mình từng đọc ở Nguyên Phong Sơn.
Năm đó Đế Quân hàng phục một lão yêu, hình như tên là Anh Chiêu, thay Thiên Đế trông giữ một bí cảnh ở nhân gian.
Trong điển tịch ghi chép là về sau Đế Quân thành chủ tam giới, lão yêu này cũng phải theo lên trời, trông giữ vườn hoa cho Thiên Đế.
Trên điển tịch có viết một câu, vườn của thiên đế, thần Anh Chiêu trông!
Nơi này nhìn thế nào đều giống như hoa viên, như vậy giờ phút này đang nhằm vào mình chính là vị Anh Chiêu lão yêu kia?
Tô Đình trợn mở thiên nhãn, nhìn quanh bốn phía một chút, lại chỉ thấy khắp nơi đều là mê vụ thì vô cùng bất đắc dĩ.
Dù sao đạo hạnh của hắn hơi thấp, mà nơi đây là thiên giới, bên trong Thiên Cung, tiên trận cực kì bất phàm.
Mà Anh Chiêu lão yêu kia sợ cũng là cấp độ Yêu Tiên.
Tô Đình dùng thiên nhãn chưa thể nhìn thấy, cũng không thấy ngoài ý muốn.
"Này... Anh Chiêu lão tiền bối?"
Tô Đình hỏi hai tiếng.
Nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại.
Một luồng khí tức kia vẫn đang ở trên người mình.
Cũng chính là nói Anh Chiêu lão yêu vẫn đang nhìn vào mình.
Chỉ là lão yêu kia căn bản không muốn đáp lại chính mình.
"Ai..."
Tô Đình thở dài một tiếng, nói ra: "Thấp cổ bé họng, đạo hạnh không đủ, lão yêu đều không để ý ta... Nghĩ tới Tô Thần Quân ta tung hoành vô địch ở nhân gian, thế mà đi vào thiên giới, tất cả đều là tiên thần cao không thể chạm, dù là người trông giữ vườn hoa cũng không sánh nổi, lần này ta trở về, nhất định phải chăm chỉ tu hành, đắc đạo thành tiên, thậm chí tu thành Chân Tiên."
"Vậy ngươi cũng phải sống qua trận này mới được."
Bỗng nhiên một tiếng nói già nua mà mười phần cứng ngắc truyền đến.
Tô Đình ngơ ngác một chút, mới cười nói: "Xem ra Anh Chiêu lão tiền bối đã luyện hóa xong hoành xương, có thể mở miệng nói chuyện rồi nha."
"Ngươi sắp chết đến nơi rồi còn dám trêu chọc lão hủ, đúng là khó được."
Tiếng nói kia vô cùng già nua, nhưng giống như lâu dài không nói gì nên có chút cứng nhắc.
Tô Đình cười ha ha một tiếng, nói ra: "Nếu sớm muộn gì đều phải chết, thế nào cũng đều không tránh thoát, thế nhưng bây giờ ở trong Lăng Tiêu Bảo Điện, chư vị tiên thần đang muốn định tội ta, Đế Quân mệnh Cửu Lê đại tương quân dẫn ta đến tận đây để tránh nạn, giống như sẽ không bị trị tội nha."
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện, chư vị tiên thần đều đang thương thảo xử phạt Tô Đình như thế nào.
Nếu như lúc này Tô Đình xuất hiện trong Lăng Tiêu Bảo Điện.
Như vậy việc xử trí Tô Đình sẽ kết thúc tại chỗ.
Mà bây giờ Tô Đình không ở đó, Đế Quân cũng không cần nóng lòng quyết định.
Cũng chính là nói bây giờ xử trí Tô Đình như thế nào, Thiên Đình Đế Quân cũng có chần chờ.
Nếu như Đế Quân muốn trực tiếp định tội, Tô Đình sẽ không ở này.
"Đế Quân không muốn trị tội, không có nghĩa là ngươi sẽ không có tội."
Anh Chiêu lão yêu nói: "Ngươi chém giết Khuê Mộc Lang, khiến trật tự thiên địa thiếu hụt, dao động căn cơ. Các phương tiên thần đều bàn bạc xử lý ngươi như thế nào... Khi nãy Cửu Lê đến tận đây, lão hủ đã hỏi thăm, bên trong Đạo Nguyên Tiên Tôn của Thủ Chính Đạo Môn là tức giận nhất, xin chỉ muốn đánh cho ngươi hôi phi yên diệt, các Thiên Tiên khác dường như cũng có một nửa đồng ý với Đạo Nguyên Tiên Tôn, muốn nghiêm trị ngươi."
Tô Đình gãi đầu một cái, không nói tiếp.
Anh Chiêu lão yêu tiếp tục nói: "Về phần chư thiên thần linh, quỷ thần bình thường tự nhiên không nói nên lời, chỉ có chính thần trên Phong Thần bảng mới có tư cách tới Lăng Tiêu Bảo Điện, như vậy ngươi đoán xem chính thần trong tám bộ kia, lại có bao nhiêu vị muốn diệt ngươi?"
Tô Đình sờ sờ mặt, suy tư nói: " Chính thần của tám bộ vốn là thân thể bất hủ bất diệt, nhưng xuất hiện một dị loại như ta, lại có bản lĩnh chém giết thiên thần, có lẽ chư thần tất nhiên có cảm giác thỏ tử hồ bi, rất sợ ngày sau Tô mỗ cũng có thể ra tay với bọn hắn... Cho nên để vĩnh viễn trừ hậu hoạn thì hãy diệt ta?"
Anh Chiêu lão yêu chậm rãi nói ra: "Ngoài một số người tính tình đạm bạc, hoặc có suy tính khác, đại bộ phận thiên thần đều như ngươi nói."
Tô Đình chậc chậc hai tiếng, nói ra: "Nói như vậy, cho dù Đế Quân có ý muốn bảo đảm cho ta, sợ là cũng không dễ dàng."
Tuy nói Thiên Đình Đế Quân chính là chủ cả tam giới.
Nhưng xử lý mọi việc tự nhiên cũng không thể tùy ý làm bậy, mọi chuyện nhất định còn muốn phục chúng.
Chớ nói tới chư thần trên Thiên Đình, cho dù là Hoàng đế trong chốn thế tục phàm trần ở nhân gian, có khi vì luật pháp, vì chính đạo, vì thanh danh, vì phục chúng, mà cũng phải nhịn đau thực hiện quân pháp bất vị thân.
Huống chi, Tô Đình hắn cũng không phải thân quyến của Đế Quân, nên càng không cần nói tới quân pháp bất vị thân.
Nếu như cuối cùng vẫn không có biện pháp khác, nói không chừng Đế Quân vẫn phải đẩy hắn ra ngoài.
"Ngươi chờ đi, chờ một lúc Cửu Lê tới, ngươi sống hay chết, đại khái cũng đều định ra."
Anh Chiêu lão yêu nói một tiếng như vậy, sau đó im lặng không nói gì nữa.
Chỉ là Tô Đình vẫn cảm giác thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm trên người mình.
Anh Chiêu lão yêu chỉ không mở miệng, nhưng vẫn nhìn chăm chú hắn.
Quả thật là tận chức tận trách, hoàn toàn không lười biếng.
Tô Đình giang tay ra, cũng lơ đễnh, khoanh chân ngồi xuống, cố gắng khôi phục thương thế.
❖ ❖ ❖
Chưa qua bao lâu.
Tô Đình chỉ cảm thấy thương thế đã khôi phục được rất nhiều.
Thần lực Khuê Mộc Lang của lưu lại vốn cực kì khó dây dưa.
Nhưng ở chỗ này, không biết là do Thiên Đế trồng một số Tiên thực nên tràn ra khí tức xua tan thần lực hay vì đây là nơi Đế Quân chỗ ở nên có thể khiến thần lực của Khuê túc tự tiêu.
Mà pháp lực của Tô Đình cũng khôi phục cực nhanh.
Không chỉ có như thế, pháp lực của hắn so với trước càng cường thịnh rất nhiều.
Có lẽ nguyên nhân là do pháp lực kiệt quệ, như phá rồi lại lập.
Cũng có lẽ là hắn ở thiên giới, hấp thu tiên khí trên thiên giới.
Nhưng ít ra chỗ tốt vẫn phải có.
"Vốn cho rằng Nguyên Phong Sơn đã là động thiên phúc địa, linh khí dư dả, cực kì bất phàm."
Tô Đình cảm thán nói: "Trên thiên giới, nơi tiên thần ở mới thật sự là tiên cảnh..."
Núi không cần cao, có tiên sẽ linh.
Ở nhân gian, nơi Địa Tiên thâm cư, núi này tựa như phúc địa.
Mà thiên giới là nơi chư thiên tiên thần ở lại, nơi đây lại là trong hoa viên của Đế Quân, có vô số kỳ hoa dị thảo cấp Tiên phẩm, tỏa ra vô tận hương thơm, có ích càng rõ ràng hơn.
Nhưng lúc này, hắn cảm ứng được một luồng khí tức cực kì cường hãn.
Cửu Lê đại tương quân!
Tô Đình nhíu mày.
"Ngươi đoán Cửu Lê đến đây là phán ngươi sinh hay ngươi chết?"
Anh Chiêu lão yêu hỏi như vậy, ngữ khí nhẹ nhàng, cũng hơi cứng nhắc.
Tô Đình không trả lời, chỉ là nhìn người tới, vuốt cằm.
Thân thể người tới cao hơn một trượng, cơ bắp từng cục đen nhánh như sắt, tựa như một tòa thiết tháp.
Cửu Lê đại tương quân mặt không biểu tình, thần sắc lạnh lùng.