← Quay lại trang sách

Chương 719 Gặp lại Khuê Mộc Lang

Một trong hai mươi tám tinh tú, thất túc Bạch Hổ ở phương tây- Khuê Mộc Lang!

Chính thần của Thiên Đình, chính là căn cơ trật tự của tam giới lục đạo, bất hủ bất diệt!

Nhưng trước đây không lâu, Tô Đình lấy Trảm Tiên Phi Đao chém xuống Khuê Mộc Lang vốn nên bất hủ bất diệt!

Đến lúc này phong ba lan truyền tam giới, chư thiên tiên thần tề tụ tới Lăng Tiêu Bảo Điện để thương thảo xử lý Tô Đình!

Nhưng một vị trước mắt này không phải Khuê Mộc Lang thì là ai?

"Làm sao có thể?"

Tô Đình hít vào một hơi, sắc mặt kinh nghi bất định.

Hắn chắc chắn chính mình đã dùng Trảm Tiên Phi Đao để trảm diệt Khuê Mộc Lang!

Trước đó hắn từng chém giết Tề Nhạc, mà Cát Phán ở Địa Phủ đã từng nói rõ bảo vật này ảnh hưởng đạo lý thiên địa, sau khi Tề Nhạc chết đã hoàn toàn hôi phi yên diệt... Địa Phủ có năng lực có thể triệu hồi tam hồn thất phách của kẻ đã hồn phi phách tán, nhưng hôi phi yên diệt thì là triệt để tiêu vong, Địa Phủ cũng không thể tụ tập hồn phách.

Nhưng trước mắt ràng chính là Khuê Mộc Lang!

Diện mạo như trước, tinh quang như trước, thần lực như trước, khí tức cũng giống như trước!

Chính thần trên Phong Thần bảng cũng không phải có thể tuỳ tiện thay thế.

Dù tìm được một vị thần linh bổ sung vào vị trí này, cũng không thể chân chính trở thành Khuê Mộc Lang!

Nhưng ác lang trước mắt này lại bất ngờ chính là Khuê Mộc Lang lúc trước bị Tô Đình trảm diệt kia!

Khởi tử hoàn sinh?

Làm sao có thể?

Sắc mặt Tô Đình biến đổi.

Hắn sớm nghe nói Thanh Nguyên tổ sư thân thành đại đạo, hóa thân vào thiên địa, chính là Đạo Tổ, cho nên không có gì không làm được.

Nhưng hắn lấy cảnh giới Dương Thần bây giờ, suy nghĩ biến hóa vô tận nhưng cũng khó có thể tưởng tượng, Đạo Tổ làm thế nào để Khuê Mộc Lang vốn đã hôi phi yên diệt lại một lần nữa phục sinh?

"Tô Thần Quân?"

Khuê Mộc Lang run rẩy, đi đến gần đây, thúc giục nói: "Bản thần phụng mệnh của Đế Quân, dẫn Tô Thần Quân hạ giới, sau đó phải trở về vị trí sao trời, không thể tự ý rời vị trí."

Vẻ mặt Tô Đình dị dạng, đánh giá ác lang kia một lúc, trong lòng bỗng nhiên nhảy một cái, phát hiện ra chút manh mối.

Trước đó Khuê Mộc Lang đã bị hắn chém mất một cỗ hóa thân, cho nên hết sức oán hận hắn.

Mà lần này, Khuê Mộc Lang bị hắn chém đến hôi phi yên diệt, nếu như thật sự là khởi tử hoàn sinh, như vậy nên tràn ngập hận ý và vô tận oán độc đối với Tô Đình.

Nhưng trong đôi mắt con sói trước mắt này cũng không có oán hận gì, ngược lại chỉ có vẻ cực kỳ cổ quái, giống như vô cùng phần đắc ý, trong mắt Tô Đình chỉ cảm thấy giống như tiểu nhân đắc chí.

Đây là tình huống gì?

"Tô Thần Quân?"

Khuê Mộc Lang vẫy đuôi, lại thúc giục một tiếng, chỉ là trong giọng nói tràn đầy vẻ khác thường.

Tô Đình nghe được trong đó có mấy phần kính sợ, nhưng lại có mấy phần đặc biệt... Cảm giác ưu việt?

Cảm giác giống như một người nghèo bỗng nhiên một đêm chợt giàu, sau đó phát hiện phú hộ ở trấn trên kỳ thật cũng không có tiền bằng nhà mình, lập tức tỏa ra cảm giác ưu việt, nhưng nhất thời không thể thay đổi được ấn tượng vốn có, vẫn giữ lại mấy phần kính sợ đối với nhà giàu.

Hoặc là nói, đây vốn là một yêu loại đạo hạnh không cao, vừa thành thiên thần cho nên muốn dùng ánh mắt bao quát chúng sinh, mà đối mặt với Dương Thần Chân Nhân vốn hơn xa tự thân thì vẫn còn sót lại mấy phần kính sợ, nhưng lại luôn luôn tự nhắc nhở bản thân là thiên thần, cho nên có chút cảm giác ưu việt, khiến khí tức quanh người hắn lộ ra vẻ hết sức phức tạp.

"Vậy..."

Tô Đình thở sâu, thử dò xét nói: "Ngươi nhận ra bản thần quân sao?"

Khuê Mộc Lang ngơ ngác một chút, chợt cười nói: "Nghe nói Tô Thần Quân chính là kỳ kiệt nhân gian, có thể so với trích tiên, tương lai có hi vọng đắc đạo thành tiên, khi ta vừa đến đã nghe thấy thế."

Vẻ mặt Tô Đình vô cùng cổ quái, ý niệm trong lòng không ngừng chuyển động.

Khuê Mộc Lang này dường như không nhớ rõ ân oán với hắn?

Không phải là sau khi được Đạo Tổ phục sinh nên đã quên đi chuyện cũ trước kia chứ?

Thậm chí là Đạo Tổ đã xóa đi quá khứ của vị thiên thần này trước khi tiêu vong?

Nhìn dáng vẻ của con sói này giống như nhà nghèo đột nhiên giàu lên, thậm chí Tô Đình đang nghĩ, nó có phải chỉ là một lang yêu phổ thông, được đưa lên trời đảm nhiệm chức vị thần hay không?

Nhưng dù Đạo Tổ hoặc là Thiên Đế có thể nâng một lang yêu phổ thông lên vị trí thiên thần, nhưng không có lý do gì mà ngay cả khí tức đều không có gì khác nhau, so với Khuê Mộc Lang lúc trước, dường như không có nửa điểm khác biệt.

Đây chính là Khuê Mộc Lang lúc đầu!

Nhưng đây cũng không phải Khuê Mộc Lang ban đầu!

Chí ít Khuê Mộc Lang tràn ngập sát cơ đối với Tô Đình đã biến mất.

Khuê Mộc Lang trước mắt chỉ là một thiên thần, cũng không có ân oán gì cùng Tô Đình.

Nhưng Tô Đình vẫn không nhịn được suy đoán xem Khuê Mộc Lang khởi tử hoàn sinh như thế nào?

"Tô Thần Quân?" Khuê Mộc Lang thấy hắn ngây ngốc, không khỏi lại thúc giục một tiếng.

"Thúc cái gì mà thúc? Không nhìn thấy bản thần quân đang suy nghĩ sao?" Tô Đình tiện tay vung lên, trên mặt hiện vẻ tức giận.

"..."

Khuê Mộc Lang thấy hắn tức giận, không khỏi giật nảy mình, có vẻ nơm nớp lo sợ.

Nhưng sau một khắc, dường như nó nhớ tới mình đã không phải trước kia, bay giờ chính là thiên thần, thần lực hạo đãng, bản lĩnh còn cao hơn cả đối phương, ánh mắt lập tức trầm xuống.

"Lớn mật!"

Con ác lang tinh huy lấp lóe kia hung tợn nói: "Ngươi dám vô lễ đối với bản thần, phải bị tội gì?"

Tô Đình giống như không nghe thấy, chỉ là hỏi: "Đế Quân chỉ để ngươi đưa bản thần quân hạ giới, có nói muốn triệu kiến bản thần quân hay không?"

Khuê Mộc Lang nghe vậy, đáp: "Không có."

Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Trước kia còn muốn thỉnh giáo Đế Quân, nhưng giờ phút này Đế Quân không gặp ta, ngay cả ý muốn trị tội đều không có, xem ra là không muốn ta hỏi thăm gì... Cũng được, Tô mỗ cũng là người thức thời, vậy thì không hỏi nữa, ngươi dẫn ta hạ giới đi."

Khuê Mộc Lang nhẹ gật đầu, nói ra: "Được."

Giờ phút này hào quang vạn trượng, hồng quang như tường thụy.

Tô Đình chậm rãi đi trong thiên đình.

Khuê Mộc Lang đi phía trước dẫn đường.

Tô Đình nhìn con ác lang trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ cổ quái.

Hắn sờ lên cằm, không khỏi sờ tay vào ngực, nắm chặt Trảm Tiên Phi Đao.

Khuê túc đã bị Trảm Tiên Phi Đao tiêu diệt, lúc này lại lần nữa xuất hiện.

Nếu thừa dịp bất ngờ lại trảm một lần nữa thì sẽ như thế nào đâu?

Tô Đình nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngứa tay.

Nhưng nhớ tới tính mệnh của mình, nên miễn cưỡng rút tay trong ngực ra.

Nhưng hắn vẫn thấy ngứa tay, trong lòng không khỏi thầm mắng: "Lại không đè được suy nghĩ, thì sẽ chặt tay."

❖ ❖ ❖

Trước Lăng Tiêu điện.

Thiên Đình Đế Quân chắp hai tay sau lưng, trên đầu đội Đế quan, trên người mặc đế bào, uy nghiêm hạo đãng khắp tam giới.

Dù là Cửu Lê là Thần Ma cũng không nhịn được cúi đầu phục tùng.

"Đạo Tổ quả thật là không gì làm không được, lại có thể để Khuê Mộc Lang phục sinh." Cửu Lê nhìn về phía hoa viên của Thiên Đế, không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.

"Đạo Tổ chính là đại đạo thiên địa, đương nhiên là có bản lĩnh cao siêu." Đế Quân chầm chậm nói, lại dừng một chút, nói ra: "Chỉ là Khuê Mộc Lang ban đầu đúng là bị Tô Đình trảm diệt."

"Ồ?" Cửu Lê kinh dị nói: "Đây không phải Khuê túc ban đầu? Vậy sao tướng mạo và khí tức không có gì khác?"

"Ngươi lại sai." Đế Quân bình tĩnh nói ra: "Khuê Mộc Lang này vẫn là một Khuê Mộc Lang."

"Chuyện này..." Cửu Lê lộ ra vẻ mờ mịt, hỏi: "Đế Quân có ý gì?"

"Không rõ ý nghĩa là tốt nhất."

Đế Quân mỉm cười, nhìn hắn một cái.

Trong lòng Cửu Lê bỗng nhiên run lên, cúi đầu.

Đế Quân thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Trẫm là chủ tam giới, nhưng chính thần trên Phong Thần bảng có nhiều bí ẩn dây dưa, ngay cả trẫm cũng không biết, duy chỉ có Đạo Tổ có thể biết, cũng là thật thú vị..."

Cửu Lê thoáng vận công, dùng pháp lực chặn hai lỗ tai.