Chương 721 Tô Đình rơi xuống, thiên hạ đại loạn
Giữa hai giới.
Cương phong gào thét, lăng lệ tựa như thần đao.
Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám đánh ra một tầng thần quang, che chở Tô Đình hạ giới.
Nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm quang từ phía Tây trên trời bắn đến, nghiêng nghiêng xông thẳng đến Tô Đình.
Kiếm quang kia bắn đến vô cùng nhanh chóng.
Nhanh như thiểm điện!
Tô Đình ở trong cương phong, ngay cả thuật hóa hồng cũng không kịp vận dụng, chỉ kịp chuyển động suy nghĩ để thần giáp bao trùm toàn thân, mà một tay khác lại lấy ra Trấn Ngục ma đao.
Hắn không có suy nghĩ dư thừa, cũng không rảnh để suy nghĩ, lấy ra Trấn Ngục ma đao, lập tức dùng một thức thần đao mà Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham truyền thụ cho để chém qua.
Một thức đao pháp này chính là Võ Đạo Chân Thần chân truyền, có thể xưng là thần đao, không thua gì Đạo gia tiên thuật.
Mà một thức đao pháp này trải qua Trấn Ngục ma đao thi triển, uy năng mạnh, cũng rất lăng lệ, gần như lợi hại hơn tiên thuật bình thường mà hắn thi triển ba phần, đao ý lăng lệ đạt tới đỉnh điểm.
Trong nháy mắt!
Đao kiếm giao kích!
Đao quang cùng kiếm mang va chạm sau đó vỡ nát, trở thành vô số khí tức vụn vặt lăng lệ bắn ra.
Trong nháy mắt, cương phong trong phạm vi trăm dặm dường như cũng bị đao quang kiếm mang triệt tiêu.
Tô Đình cố gắng chém ra một đao, đánh tan kiếm quang của đối phương, giành được thời gian thở dốc, trong lòng còn có sợ hãi.
Một thức pháp kiếm này còn lợi hại hơn so với Ma Quân đệ nhất toàn lực xuất thủ, có thể so với cấp độ Thi Giải Tiên, nhưng còn chưa đạt đến cấp độ Cổ Thiên Ma Tôn, dường như cũng không phải là Tiên gia chân chính đắc đạo.
Nhưng Tô Đình nhưng không nhìn ra dấu vết nào từ kiếm quang này.
Trong lòng của hắn hiểu là đối phương không muốn lộ ra thân phận, cho nên mới ẩn giấu khí tức bản thân.
Chính vì che giấu khí tức nên cũng không thi triển kiếm thuật mà đối phương chân chính am hiểu, uy năng của kiếm quang này đã giảm bớt đi nhiều.
Nếu thật sự là Tiên gia đắc đạo toàn lực xuất kiếm thì dù Tô Đình có Trấn Ngục ma đao trong tay, cũng không thể chống cự được.
"Rốt cuộc là ai?"
Trong lòng Tô Đình hiện lên suy nghĩ như vậy.
Nhưng còn chưa chờ hắn kịp phản ứng, đã thấy trên trời phía Tây lại có ba đạo kiếm quang chém tới.
Đối phương vì ẩn nấp thân phận, cho nên còn che giấu, khiến uy lực kiếm quang kém đi mấy phần... Thế nhưng chính vì vậy, trong tay đám tiên thần kia thi triển ra kiếm quang cấp độ này chỉ là tiện tay mà phát.
Lúc này lập tức có ba đạo kiếm quang chém ra, chỉ chớp mắt đã tới.
Tô Đình trợn mắt há mồm, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một đạo kiếm quang đã khiến hắn phải toàn lực ứng phó, mới miễn cưỡng triệt tiêu.
Trước mắt lại có ba đạo kiếm quang tới, uy lực so với với lúc trước chỉ tăng chứ không giảm.
"Phá!"
Trong lòng Tô Đình nghiêm nghị, lại không kịp nghĩ nhiều, vung Trấn Ngục ma đao, chém ra ngoài.
Mà một tay khác lại vận dụng một chưởng Ngũ Hành tiên thuật, hắn cũng không kịp vận dụng một bộ pháp bảo kia, cũng không kịp súc thế vì một chưởng này, vội vàng đánh ra.
Trấn Ngục ma đao trảm lên kiếm quang bên trái.
Đao mang cùng kiếm quang triệt tiêu lẫn nhau.
Một chưởng chứa Ngũ Hành tiên thuật đánh ra, trong lòng bàn tay sinh ra thế giới hỗn độn, khóa một đạo kiếm quang ở trong đó.
Sau đó thế giới trong tay chợt sụp đổ, kiếm quang cũng bị hủy đi.
Nhưng kiếm quang thứ ba lại hung hăng trảm vào eo Tô Đình!
Tô Đình chỉ cảm thấy trên eo bỗng nhiên đau xót, buồn bực hừ một tiếng.
Một kiếm này hung hăng trảm lên bên eo của hắn.
Nhưng lại không thể chém ngang lưng hắn.
Tô Đình không ngừng thở dốc bất định, chỉ cảm thấy phần bụng cực kì đau đớn.
Thần giáp đã bị chém ra lỗ hổng, nhục thân bị thương, nhưng thương thế cũng không nặng.
Với uy năng của một đạo kiếm quang kia, thương thế không nên nhẹ như vậy.
"Thần quang..."
Tô Đình nhớ tới trước khi hạ giới, Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám giao cho hắn một vệt thần quang có thể bảo vệ bản thân, để cương phong không ảnh hưởng tới bản thân.
Chính là một vệt thần quang kia chống lại đạo kiếm quang này.
Nhưng đạo thần quang có thể chống lại cương phong lại cũng tiêu tán theo.
Một kiếm kia không phải vì muốn chém giết chính mình!
Một kiếm kia chỉ muốn trảm diệt thần quang mà Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám ban cho!
Uy năng của một kiếm kia chưa chắc đã bén nhọn hơn cương phong, nhưng dường như lại chuyên môn khắc chế thần quang của Nam Thiên thần tướng, khiến thần quang lập tức tiên tán!
Tô Đình nghĩ tới điều gì nên ngơ ngác một chút.
Xung quanh lại có tiếng rít lên!
Cương phong vừa mới bị đánh tan lại lần nữa tạo ra!
Mỗi một đạo cương phong đều lăng lệ như đao, đều như đạo thuật của Bán Tiên, có thể so với khi Trấn Ngục Ma Quân cầm đao chém ra!
"Hỏng bét!"
❖ ❖ ❖
Tại Nam Thiên Môn.
Thần tướng mặc bạch giáp đeo bảo kiếm ở eo, tay cầm trường thương, đứng ở trước cửa, trấn thủ ở đây.
Đợt nhiên hắn nhìn về phía trước, ánh mắt lại đột nhiên co lại, khẽ chau mày.
"Tướng quân?"
Thần linh bên cạnh, phát hiện ra dị trạng, hỏi một tiếng như vậy.
Bạch giáp thần tướng cau mày nói: "Khi nãy giao thần quang cho Tô Đình để hắn chống cự cương phong, nhưng không biết tại sao lại bỗng nhiên bị đánh tan... Theo đạo lý thì thần quang kia chuyên môn chống cự lại cương phong, mà giờ phút này có lẽ Tô Đình vẫn ở giữa hai giới, nơi cương phong bao phủ."
Thần linh kia nghe vậy, hơi có kinh ngạc, nói: "Hắn đang ở trong cương phong, thần quang lại biến mất, chỉ bằng bản lĩnh của hắn có thể chịu được cương phong ăn mòn?"
Thần tướng mặc giáp trắng thoáng suy tư, nói: "Hắn chắc vẫn đang ở giữa hai giới, chưa tới nhân gian, đợi ta phân thần ra điều tra."
Vừa dứt lời, chỉ thấy một tia sáng trắng từ cái trán của hắn bắn ra, bắn về phía thần quang vừa mới tiêu tán.
Chỗ đó còn ở giữa hai giới, không tính là tự mình hạ giới, không tính là xúc phạm thiên điều.
❖ ❖ ❖
Vô cùng vô tận cương phong tựa như vô cùng vô tận đạo thuật, đánh lên người Tô Đình.
Không có thần quang che chở, cương phong này lăng lệ khiến Tô Đình không khỏi tâm kinh đảm hãi.
Nếu không phải hắn mặc thần giáp có thể phải chống cự, chỉ sợ đã bị cương phong như đao kiếm này chém thành bột mịn.
Mà lại cương phong này lại ở khắp mọi nơi, lăng lệ vô song, phong mang giống như đao, kì thực là gió, không chỉ thương tổn tới huyết nhục, mà còn chứa các loại khí tức.
Dù Tô Đình có thân bất tử, có thể chuyển thân thể huyết nhục thành Lôi Hỏa, nhưng ở chỗ này dù có là Lôi Hỏa cũng bị cương phong mẫn diệt.
Nếu không phải có thần giáp bảo vệ, giờ phút này chỉ sợ hắn đã thân tử đạo tiêu.
Nhưng dù có thần giáp mang theo, vô cùng vô tận cương phong này khiến hắn không thể chịu được.
"Ai đang hại ta?"
Tô Đình tức giận mắng một tiếng!
Nhưng trên trời phía Tây lại có một đạo kiếm quang xuyên qua cương phong, chém thẳng tới Tô Đình.
Tô Đình cắn chặt răng, cầm Trấn Ngục ma đao, chém qua phía trước.
Nhưng hắn vừa mới nâng đao lại cảm thấy phía sau bỗng nhiên chấn động, tựa như bị một ngọn núi lớn đập vào phía sau.
Tô Đình phun ra một ngụm máu tươi, đao cũng không nhịn được bổ tới phía trước.
Sau lưng của hắn bị tập kích, nhào về phía trước mấy trượng.
Một đao này lập tức chém ra rất sớm.
Một đao này đã chém hụt.
Mà kiếm quang lại vạch một cái!
Cánh tay phải của Tô Đình cầm Trấn Ngục ma đao lập tức bị trảm xuống.
Hắn đang muốn kéo cánh tay phải kia trở về, nhưng trong lòng lại là run lên, bỗng nhiên đánh một chưởng về sau!
Thình thịch!
Trên tay Tô Đình chấn động, chỉ cảm thấy cánh tay cong lại, cốt nhục vỡ vụn, cả người bay ngược về sau trăm trượng.
Một chưởng này của hắn nghênh đỡ một chưởng ấn.
Bàn tay của đối phương còn tráng kiện hơn hắn!
Đạo hạnh của đối phương cũng hơn xa hắn!
"Người nào ở đây làm càn!"
Đúng lúc này, tiếng nói của Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám lan truyền ra, trong hư không cương phong lạnh thấu xương này tràn ngập hàn ý.
Sau khi tiếng nói này vang lên, Tô Đình phát hiện ra chủ nhân một chưởng kia đã thối lui.
Mà ở Tây Thiên, cũng không thấy kiếm quang rơi xuống nữa.
Tô Đình toàn thân buông lỏng, chỉ cảm thấy buồn ngủ, trong lòng biết là phía sau chịu một chưởng khó mà chống cự, trong lòng thầm hô không tốt, vội vỗ vào thần giáp.
Thần giáp lập tức lan tràn ra, bao quanh người hắn.
Vô số cương phong gào thét như muốn chôn vùi tất cả.
Trên quả cầu sắt màu đen kia trong chốc lát đã bị chém ra vô số vết tích.
"Tô Đình!"
Nam Thiên thần tướng gọi một tiếng, chỉ thấy một đạo bạch mang đuổi sát Tô Đình.
Nhưng quả cầu sắt bao lấy Tô Đình chớp mắt rơi xuống, đúng là rớt xuống nhân gian, vượt qua hư không hai giới, thoát khỏi cương phong.
Tia bạch mang kia tới gần nhân gian thì vội dừng lại, không dám vượt giới.
"Thôi..."
Trong giọng nói của Nam Thiên thần tướng mang theo mấy phần thở dài.
❖ ❖ ❖
Nam bộ của Trung Thổ.
Đêm khuya đen như mực.
Tối nay mây đen dày đặc, không gió không mưa, cũng không trăng không sao.
Chợt có một đạo lưu quang xẹt qua chân trời, rơi xuống phía đông nam, ở bảy mươi hai dặm ngoài Cố Hương thành.
Hai ngày sau, thiên tượng sao trời truyền khắp nam bộ.
Ty Thiên Giám ở kinh thành đo lường tính toán không có kết quả, thấy là đại hung.
Sau có tăng nhân Tây Thổ gặp mặt thiên tử Đại Chu, giải nghi hoặc về sao trời.
Thiên tử nghe thấy có lý, ban thưởng Nam Sơn tự ở phía tây ngoại ô kinh thành, phong tăng nhân này là Minh Thế Pháp Vương.
Sau nửa tháng, mười hai thành xung quanh Bạch Hương thành, lấy Bạch Hương thành cầm đầu, dùng danh nghĩa theo ý thiên tượng, thành chủ Bạch Hương thành tự xưng thiên tử, thụ mệnh vu thiên, khởi binh phản loạn!
Nhân gian nổi chiến hỏa, thiên hạ đại loạn!