Chương 730 Tô thư thúc muốn mượn tiền
Vân Tích đạo nhân của Ty Thiên Giám, cầu kiến Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ!"
Tiếng nói này trầm ngưng mà uy nghiêm, chầm chậm truyền đến.
Tiếng nói này cũng không lớn, nhưng vẫn có thể xuyên qua tường đạo quan, truyền vào bên trong, giống như người kia đang ở trong đạo quan nói chuyện vậy.
Ba đạo sĩ bên trong đạo quan nghe được thanh âm này, chỉ cảm thấy toàn thân trầm xuống, giống như bị đè lại.
Mà vị lão nhân áo bào xám kia càng là lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Hỏng bét!"
Lão nhân áo bào xám cả giận nói: "Mau thả ta, hắn tới bắt ta!"
Ba đạo sĩ liếc nhau, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
Lão nhân áo bào xám giận dữ nói: "Chúng ta là đồng xuất một mạch, các ngươi lại muốn để sư thúc bị người khác đánh giết ở đây sao? Ba các ngươi là đồ hỗn trướng khi sư diệt tổ! Lão phu nói cho các ngươi biết, chúng ta đồng xuất một mạch, nếu luận tội xuống thì các ngươi cũng sẽ liên luỵ, các ngươi cũng không trốn thoát... Bây giờ cùng ở dưới mái hiên đạo quan, lão phu chết cũng phải kéo ba người các ngươi theo!"
Ông ta không ngừng giãy dụa, tức giận nói: "Nhanh thả ta ra, ta còn có thể có sức tự vệ, không đến mức cả mạch chúng ta này bị người khác diệt, nếu không cả bốn người chúng ta đều cùng xong đời!"
Ba đạo sĩ còn chưa quyết định.
Chỉ nghe ầm vang một tiếng!
Một đạo kiếm quang gào thét chém tới!
Bên trên lập tức nứt ra một khe hở.
Khe hở rộng tầm một tấc, nhưng lại sâu không thấy đáy.
Kiếm khí còn sót lại vẫn mười phần lăng lệ, giống như kim đâm.
Bốn người trong quan không khỏi đều cảm thấy kinh hãi.
Trong lòng lão nhân áo bào xám chìm xuống dưới, trong lòng biết người tới có đạo hạnh quá cao, lúc này chỉ sợ là trốn không thoát.
Ba đạo sĩ kia lại càng là kinh hãi không thôi.
Đạo kiếm quang này tựa như tiên thuật thần thông, huyền diệu khó lường.
Chính là sư tổ phục sinh, chỉ sợ cũng không thể có bản lĩnh cao hơn được.
"Nếu các vị đạo hữu đã không muốn đi ra nghênh đón, Vân Tích cũng chỉ có thể đánh."
Chỉ thấy bên ngoài đạo quan có một đạo nhân trung niên, vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi đi tới.
Mà sau lưng đạo nhân trung niên này, còn có một đạo sĩ trẻ tuổi, đi theo phía sau.
❖ ❖ ❖
" Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ."
Vân Tích nhìn lại, chậm rãi nói ra: "Lần này bần đạo đến vì ngươi, theo bần đạo đi một chuyến đi."
Lão nhân áo bào xám còn bị Tô Đình giam cầm tại chỗ, khó mà tránh thoát, nghe vậy cũng thấy bất đắc dĩ, cười khổ.
Vân Tích đạo nhân nhìn về phía ba đạo nhân khác, lông mày nhíu lại, nói ra: " Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ tới đây xúi giục quan viên triều đình, lại đến cả tòa đạo quan này, chỉ sợ ba vị cũng không thoát được hiềm nghi... Cũng đi theo bần đạo một chuyến cho thỏa đáng."
Đám ba người Tông Bình hơi biến sắc mặt, muốn giải thích.
Nhưng lão nhân áo bào xám kia lại cười gằn, nói ra: "Ba kẻ này là sư điệt cả lão phu, cùng lão phu là một mạch tương thừa, cũng là người của Huyền Thiên bộ."
Ba đạo sĩ nghe vậy, sắc mặt lập tức như màu đất.
Vân Tích đạo nhân hơi hơi nhíu mày, nghe ra mấy phần dị trạng, nhưng cũng chỉ phất tay, nói ra: "Dù như thế nào, trước tiên cứ theo bần đạo đi một lần, ba người các ngươi cũng có thể yên tâm, bần đạo sẽ không đả thương người vô tội, chắc chắn sẽ phân biệt thật giả."
Lời tuy như thế, nhưng ba đạo sĩ kia hiển nhiên không tin tưởng lắm, vội lui hai bước.
Chỉ là Vân Tích có đạo hạnh rất cao,
Đưa tay phất một cái, ba đạo sĩ kia đã bị ép ngã xuống đất.
"Trói bọn hắn lại đi."
Vân Tích phân phó một tiếng.
Tiểu đạo sĩ vội đáp lời rồi tiến lên.
Vân Tích chưa ngừng bước chân, tiếp tục đi về phía trước.
"Sư thúc đây là..."
"Ở hậu viện đạo quan, khi nãy có khí tức chấn động, hắn không ẩn nấp khí cơ, cũng không có sợ hãi, bần đạo đi gặp vị đạo hữu này một lần."
"Vâng."
Tiểu đạo sĩ cũng không có lo lắng gì.
Vị Vân Tích sư thúc này có bản lĩnh có thể nói là cao thâm mạt trắc.
Mà bốn người khác trong đạo quan đều dâng lên suy nghĩ khó tả.
Trong lòng lão nhân áo bào xám chờ đợi Vân Tích đạo nhân này có thể đồng quy vu tận cùng thiếu niên ở bên trong, nhưng hắn cũng hiể Vân Tích đạo nhân có bản lĩnh cực cao, thiếu niên kia tất nhiên không phải là đối thủ của Vân Tích... Nhưng dù là bên nào bại, cũng coi như ông ta có kẻ thù làm bạn trên đường xuống hoàng tuyền.
Về phần ba đạo sĩ kia, trong lòng lại có mấy phần chờ đợi, hi vọng vị Cát đạo huynh kia có thể giải cứu ba huynh đệ nhà mình.
Chợt có một tiếng vang nhỏ!
Bước chân của Vân Tích đạo nhân bỗng nhiên dừng lại.
Ông ta đưa lưng về phía người trong đạo quan, lão nhân áo bào xám cùng mấy đạo sĩ kia đều không thấy rõ sắc mặt của ông ta, chỉ nhìn thấy bóng lưng của ông ta cứng đờ ở đó.
Ông ta yên tĩnh nửa ngày, không có động tĩnh.
Những người trong đạo quan đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy có cổ quái.
Phía trước đi tới một người, thân thể thẳng tắp, tuy rằng che mặt, nhưng có thể thấy được người này tuổi không lớn lắm.
Vân Tích đứng thẳng bất động, đưa lưng về phía bên này, không thấy rõ thần sắc.
Người kia chầm chậm đi tới, che mặt lại, cũng thấy không rõ thần sắc.
Chỉ là những người trong đạo quan đều đã nhận ra bầu không khí khó tả.
Dường như có một trận đấu pháp kịch liệt sắp xảy ra ở đây.
Mấy người trong đạo quan đều có chút sợ hãi, rất sợ bị tai họa.
Ngay cả tiểu đạo sĩ đi theo Vân Tích từ Ty Thiên Giám đến cũng thấy Vân Tích sư thúc nhất định đã gặp phải cường địch, nếu không thì sẽ không có biểu hiện như vậy.
Thiếu niên phía trước càng ngày càng gần.
Vân Tích vẫn đứng thẳng bất động, cứng đờ nửa ngày.
Thiếu niên kia che mặt đi tới trước mặt Vân Tích, cách một trượng rồi cũng ngừng lại.
Đám người trong quan đều cảm nhận được một luồng khí tức lạnh thấu xương, giống như một trận đại chiến sắp xảy ra.
Vân Tích đạo nhân rốt cục vẫn động thủ trước!
Chúng người cùng nín thở.
Chỉ thấy hai tay Vân Tích chắp phía trước, giống như muốn kết ấn.
"Bái kiến sư thúc."
Sau đó là một tiếng như thế.
Trong đạo quan rơi vào yên tĩnh.
Chỉ thấy Vân Tích cúi người hành lễ, mười phần cung kính.
Lão nhân áo bào xám run lên nửa ngày.
Ba sư huynh đệ trong đạo quan kia mờ mịt nhìn nhau.
Tiểu đạo sĩ kia cũng chỉ trừng mắt nhìn, nhất thời kinh ngạc.
❖ ❖ ❖
"Là Vân Tích."
Tô Đình tiến lên, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của ông ta, cảm khái nói: "Không ngờ cố nhân đầu tiên mà sư thúc ta nhìn thấy lại là ngươi... Nhưng ngươi cũng đúng là rất để ý sư thúc, ta đã che mặt thế rồi mà ngươi vẫn nhận ra được."
Vân Tích đạo nhân trầm mặc một chút, nói ra: "Sư thúc tuy rằng phủ mặt, nhưng khí tức cũng không che lấp, Vân Tích còn có thể phân biệt ra."
Tô Đình cảm thấy không biết nên nói gì, gần đây hắn đều phải vận dụng rất nhiều pháp lực để trấn áp thương thế, cho nên cũng không ẩn nấp được khí tức.
Hiện nay tình cảnh của Tô Đình xem như hết sức khó xử, hắn phải thường xuyên trấn áp thương thế, hao phí rất nhiều pháp lực, mà chỉ còn lại một phần nhỏ pháp lực đê hắn vận dụng đối địch.
"Ngươi đến rất đúng lúc, sư thúc ta có việc tìm ngươi."
"Sư thúc có việc gì xin nói thẳng." Vân Tích cung kính nói.
"Trên người ngươi có linh đan bảo bối gì, hoặc là dược liệu trân quý không, ta mượn trước dùng."
"Sư thúc..." Vân Tích đạo nhân run lên, nói: "Sư thúc có ý gì?"
"Giả bộ ngu gì chứ?" Tô Đình thẹn quá hoá giận, vung tay áo nói: "Bản thần quân muốn mượn tiền! Tháng sau sẽ trả lại ngươi! Nhất định phải bắt ta lặp lại lần nữa sao?"
"..."
Vân Tích đạo nhân qua nửa ngày mới hiểu được ý của Tô Đình ý.
"Sư thúc cần thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược?"
"Không sai."
Tô Đình nghiêm túc nói: "Trên người có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, ngươi lấy ra hết, tháng sau trả lại ngươi cả gốc lẫn lãi."...