← Quay lại trang sách

Chương 731 Người chính đạo trong lòng mang chính nghĩa, không cho phép sát sinh

Bầu không khí trong đạo quan xem như hết sức cổ quái.

Vốn cho rằng Vân Tích đạo nhân khí thế hung hung, như muốn bắt hết tất cả người trong đạo quán này về, từ từ khảo vấn.

Mắt thấy thiếu niên che mặt lai lịch bí ẩn kia sắp tranh đấu cùng Vân Tích đạo nhân.

Thiếu niên kia dường như còn khá trẻ, nhưng lai lịch bí ẩn, bản lĩnh phi phàm.

Vân Tích đạo nhân nhìn như trung niên, đạo hạnh nhưng cũng không cạn, chính là cao nhân của Ty Thiên Giám.

Vốn tưởng rằng đây sẽ là một trận long tranh hổ đấu.

Nào biết còn chưa động thủ, đạo nhân trung niên đến từ Ty Thiên Giám đã khom người quỳ gối, gọi thiếu niên kia là sư thúc.

Chuyện phát triển sau đó khiến đám người đều hết sức kinh ngạc.

"Trên người ngươi có bao nhiêu bảo bối, giao hết ra."

"Cũng không có nhiều."

Vân Tích đạo nhân sờ tay vào ngực, lấy ra mấy bình đan dược, lấy ra một chút dược liệu, thấp giọng nói: "Đệ tử cũng chỉ có chút vật tùy thân ở trên người như vậy."

Tô Đình nhìn thoáng qua, sờ lên cằm, nói ra: "Đúng là hơi ít một chút, có chút ít còn hơn không, miễn cưỡng có thể."

Vân Tích đạo nhân nghe vậy thì chần chờ một chút, nói: "Sư thúc còn cần thứ gì? Đệ tử có thể viết một lá thư, để cho người đưa tới chỗ này, cũng có thể tự mình đi một chuyến, yêu cầu Ty Thiên Giám... Bổng lộc năm nay của đệ tử còn chưa nhận lấy, vừa vặn có thể dùng."

Tô Đình nghe vậy, có chút suy tư.

Đó là một biện pháp tốt.

Vân Tích khẳng định không mang theo nhiều đồ trên người.

Nhưng Vân Tích đạo nhân ở Ty Thiên Giám cũng có địa vị không thấp, hơn nữa còn là xuất thân đạo phái, tự nhiên là sẽ có chút của cải.

Mà bổng lộc năm nay của ông ta, tự nhiên cũng không phải bổng lộc quan viê triều đìnhn, chỉ là bổng lộc mà Ty Thiên Giám cấp cho những người tu hành bọn hắn.

Nếu để Vân Tích đi liên hệ Ty Thiên Giám, hoặc là tự mình đi một chuyến, như vậy vật để Tô Đình hắn khôi phục pháp lực cũng đủ rồi, sau khi ăn vào, pháp lực tăng trưởng, hắn có chín phần nắm chắc có thể loại trừ dư hoạn từ một chưởng kia.

Nhưng Tô Đình cũng không muốn bại lộ hành tung.

Cho dù Vân Tích đạo nhân tạm thời tin được, thế nhưng là thả Vân Tích rời đi, báo cho Ty Thiên Giám biết, như vậy Ty Thiên Giám có thể tin được sao?

Phía sau Ty Thiên Giám là Thủ Chính Đạo Môn, mà Thủ Chính Đạo Môn lại tuân theo tôn chỉ giữ gìn trật tự thiên địa, đối với người có năng lực phá hư trật tự là Tô Thần Quân, cũng có chút bất thiện.

Mà khi ở trên Thiên Đình, trong chư thiên tiên thần, Đạo Nguyên Tiên Tôn của Thủ Chính Đạo Môn có sát cơ đối với hắn nặng nhất.

Tô Đình tự biết giờ phút này đang lúc nghèo túng, khi hắn chưa khôi phục lại lúc toàn thịnh, thì tuyệt đối không thể bại lộ hành tích, nếu không thì nhất định sẽ có họa sát thân.

"Được rồi, thế này là đủ rồi."

Tô Đình phất phất tay, lấy đồ trong tay hắn, nói: "Sư thúc ta tiếp tục bế quan, ngươi ở đây làm hộ pháp cho ta ba ngày."

Vân Tích dừng một chút, chần chờ nói: "Đệ tử là phụng mệnh mà đến, có chút..."

Tô Đình nói ra: "Sư thúc ta để ngươi ở đây hộ pháp, mà trong lúc hộ pháp, ngươi không được liên hệ với ngoại giới, cũng không thể để cho bất kỳ người nào trong đạo quan rời đi nơi đây, hiểu không?"

Vân Tích nghe vậy, ánh mắt ngưng lại, nói: "Sư thúc không muốn lộ r hành tung?"

Tô Đình gật đầu nói: "Trước khi ta xuất quan thì không thể để cho bất kỳ người nào biết chỗ ở của ta, bao gồm cả quốc sư của Ty Thiên Giám, hiểu chứ?"

Vân Tích hơi biến sắc mặt, âm tình bất định.

Tô Đình vươn tay ra, nói: "Giao tín vật liên hệ của các ngươi với Ty Thiên Giám cho ta, đợi ta xuất quan sẽ trả lại ngươi."

Vân Tích đạo nhân dừng một chút, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ lấy ra một vật, dùng hai tay dâng lên.

Tô Đình đưa tay tiếp nhận, thu vào trong lòng, vừa nhìn về một người khác.

Vân Tích quay đầu, phân phó nói: "Ngươi đến đây, đưa tất cả đồ vật và tín vật cho Thần Quân."

Tiểu đạo sĩ kia cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không dám trái lời, cung kính tiến lên, lấy ra tín vật, dùng hai tay dâng lên.

Tô Đình lấy ra tín vật, nhìn về phía Vân Tích, gật đầu nói: "Tên sư điệt này của ngươi cũng khá là thức thời, những ngày gần đây, đạo quán này đành giao cho ngươi, nhớ kỹ, trong ngoài đạo quan, cho phép vào không cho phép ra! Không có sư thúc ta gật đầu, ngay cả ngươi đều không cho ra ngoài!"

Dừng một chút, Tô Đình lại bổ sung: "Nếu là có người tới thăm thì cho vào rồi trực tiếp đánh ngã, lục soát cạo sạch sẽ, đưa đến hậu viện."

Vân Tích đạo nhân nghe vậy, không khỏi cười khổ một tiếng, nói: "Đã lâu không thấy mà sư thúc vẫn giữ phong cách hành sự như vậy."

Tô Đình vỗ vỗ quần áo, chậm rãi nói ra: "Mặc cho thiên hạ biến đổi, ta đều sẽ không thay đổi, đấy chính là chân lý, có hiểu không?"

Vân Tích đạo nhân run lên, lắc đầu nói: "Đệ tử ngu dốt, không hiểu."

Tô Đình cười nói: "Ngươi chậm rãi lĩnh ngộ."

Trong lòng của hắn yên lặng nói bổ sung: "Dù sao ta cũng đọc được từ đạo thưcủa Nguyên Phong Sơn, có thể dùng để tỏ vẻ là được."

Hắn nghĩ như vậy, lại nhìn sự vật trong tay, vô cùng vui vẻ.

Đang nghĩ phải tiếp tục tìm kiếm bảo vật để bản thân sớm ngày khôi phục, loại bỏ thương thế, kết quả Vân Tích sư điệt lại đến, thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

"Sư thúc ta bế quan đây, ngươi cẩn thận nhìn xem."

Tô Đình cười cươig, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Vân Tích đạo nhân rồi nói: "Liên quan tới sự tích gần đây của sư thúc, có lẽ ngươi cũng hiểu biết, bây giờ bản lĩnh của sư thúc cao bao nhiêu, hẳn là ngươi cũng hiểu rõ. Nhớ kỹ, đừng lén giở trò gì sau lưng sư thúc, trừ phi ngươi chắc chắn có thể giấu giếm được sư thúc."

Vân Tích nhớ tới đủ loại sự tích liên quan tới Tô Đình, trong lòng lập tức run lên, nói: "Đệ tử không dám."

Tô Đình hết sức hài lòng, nói: "Lần này mượn đồ vật, tháng sau ta sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho ngươi, chuyện trong đạo quán này, ngươi xử lý tốt, sư thúc bế quan xong sẽ cho ngươi thêm một trận cơ duyên."

Vân Tích khom người thi lễ nói: "Đa tạ sư thúc trọng thưởng."

Tô Đình vỗ vỗ quần áo, mới gật đầu, lại dặn dò: "Nhớ kỹ, người trong chúng ta, trong lòng mang thiện, không cho phép sát sinh!"

Sau khi nói xong, hắn trực tiếp xông thẳng về phía hậu viện.

❖ ❖ ❖

Ở tiền viên của đạo quan, bầu không khí vô cùng cổ quái.

Lão nhân áo bào xám vẫn bị áp chế lại, chỉ là ánh mắt có chút mờ mịt, trong mắt ông ta, vị đạo nhân trung niên của Ty Thiên Giám này rõ ràng lớn tuổi hơn thiếu niên kia, đạo hạnh cũng càng cao.

Nào biết vừa thấy mặt, đạo nhân của Ty Thiên Giám lại lập tức khom người thi lễ, gọi tiếng sư thúc, còn giao ra cả một thân vốn liếng.

Ba sư huynh đệ Tông Bình cũng mười phần mờ mịt, không ngờ Cát đạo huynh đến đạo quán của bọn họ để ăn cướp, lại là sư thúc của cao nhân Ty Thiên Giám?

Đó rõ ràng chỉ là một thiếu niên, đạo hạnh cao hơn bọn hắn, cũng cao hơn sư thúc, nhưng dường như cũng không thể so với đạo nhân từ Ty Thiên Giám tới kia, sao hắn lại thành trưởng bối?

"Vân Tích sư thúc..."

Tiểu đạo sĩ cũng có chút mờ mịt, thấp giọng nói: " Vị kia..."

Vân Tích thở sâu, nói ra: "Vị này chính là Tô trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, có danh xưng Vô Địch Thần Quân, kì thực lần trước đứng đầu thịnh hội ở kinh thành cũng là hắn, nhưng khi đó thân phận của hắn cũng rất phức tạp."

Tiểu đạo sĩ run lên, chần chờ nói: "Đệ tử thấy khí tức của vị Tô trưởng lão này cũng không cao."

Vân Tích thở ra một hơi, nói ra: "Hắn giỏi về Ẩn nặc thuật, cho tới bây giờ khí tức luôn không dễ phán đoán."

Nói đến chỗ này, lại thấy vẻ mặt Vân Tích nghiêm nghị, nói: "Vị Tô trưởng lão này có xưng hô là vô địch tại thế, chính là Dương Thần Chân Nhân đều không biết có bao nhiêu người bại trong tay hắn, ngay cả nhân vật cấp Bán Tiên cũng từng mất mạng trong tay của hắn... Bản lĩnh của hắn, còn cao hơn cả quốc sư đương triều, chỉ sợ ngoài tiên thần, hiện nay không người nào có thể địch lại hắn."

Tiểu đạo sĩ trợn mắt há mồm, lộ ra vẻ kinh hãi.

Trong mắt lão nhân áo bào xám tràn đầy hoảng sợ, không ngờ người vừa mới ép đến mình lại chính là nhân vật từng đánh bại cả Dương Thần Chân Nhân.

Ông ta miễn cưỡng lắm mới đặt chân vào Thượng Nhân cảnh, nhưng chưa từng thấy nhân vật cấp Chân Nhân, tuy thế ông ta cũng hiểu nhân vật như vậy đủ để khiến sơn thần thổ địa xưng là thượng thần, đã tính là hàng ngũ người tu hành thượng tầng ở nhân gian.

Nhân vật như vậy, gần như có bản lĩnh dời núi lấp biển.

Thiếu niên kia khí tức bình thản, làm việc nhảy thoát, mà lại là nhân vật như vậy?

Đám ba người Tông Bình càng ngạc nhiên hơn.

"Hắn không phải gọi là Cát Chính Hiên sao?"

Tông Tương chần chừ một lúc, hỏi như vậy.