Chương 754 Chúa công mất tích năm ngày
Trước động phủ của Tô Đình.
Con mãnh hổ kia nằm rạp trên mặt đất, lộ ra vẻ lười nhác.
Vài ngày trước nơm nớp lo sợ, bây giờ đã hoàn toàn tiêu tán.
Khi chúa công lên phía bắc trảm ma, nó cũng không có gì lo lắng.
Dù sao chúa công vẫn còn, nó là tọa kỵ của trưởng lão Nguyên Phong Sơn, là dị thú giữ cửa.
Nhưng nghe nói chúa công trảm thần, bị Thiên Đình bắt đi, lại bị tiên thần gây thương tích, không rõ sống chết, nó lập tức hết sức thấp thỏm sầu lo.
Nó vốn là lão hổ trong núi ngẫu nhiên thành tinh, ở phàm trần tục thế quả thực là hung thú, nhưng ở trong mắt người tu hành, cũng chỉ là một tiểu quái... Bây giờ có ý ở Nguyên Phong Sơn tu luyện, nhận được truyền thừa, có thể thành tựu yêu loại, tất cả đều là dựa vào phúc ấm của chúa công.
Nếu chúa công xảy ra chuyện, nó là yêu thú không chủ, tiền đồ sau này rấtđáng lo.
Không chừng có đệ tử nào tu hành sai lầm, thân hư thể yếu, cần đồ bổ, sẽ làm thịt nó, nấu một nồi cháo xương hổ, hầm một chung canh hổ tiên... Da hổ còn có thể sẽ cầm đi làm tấm thảm trải ở trước cửa.
Nhưng thời gian lo lắng đề phòng này cũng không kéo dài bao lâu, nó đã phát giác ra có khác.
Đại điệt nữ của chúa công rất để bụng tới động phủ, thậm chí ngẫu nhiên con chỉ điểm cho bọn chúng.
Thời gian này dường như còn tốt hơn cả dĩ vãng, trưởng lão đệ tử ở động phủ khác cũng không dám đối với nó thế nào.
Gần đây có thể nói là nỗi lòng nó luôn chập trùng, bây giờ rốt cục đã ổn định lại.
Ngày đầu tiên chúa công mất tích, nó rất hoảng loạn về tình cảnh của tự thân.
Ngày thứ hai chúa công mất tích, nó lo lắng không thôi cho an nguy của chúa công.
Ngày thứ ba chúa công mất tích, nó đã là lo lắng cho chính mình, lại là sầu lo chúa công, thấp thỏm cầu nguyện.
Ngày thứ tư chúa công mất tích, Đại điệt nữ của chúa công tới, nó được chỉ điểm, cảm thấy thời gian này trôi qua còn tốt.
Ngày thứ năm chúa công mất tích, cứ như vậy đi, hi vọng chúa công không nên quay lại.
"Ta muốn cố gắng tu hành, trong những yêu vật tinh quái kia, bản thể cũng không hung hãn bằng ta, khi cảnh giới ngang hàng ta càng có ưu thế... Chỉ đợi ta chăn chỉ tu hành, chủ của động phủ này, sớm muộn sẽ là của ta."
Hổ yêu tự lẩm bẩm, chẹp chẹp miệng, nước bọt chảy đầy đất.
Nó nháy nháy mắt, mơ hồ nhìn thấy một hình bóng.
"Nghe nói canh hổ cốt rất bổ, vừa vặn gần đây ta có bj thương, không biết canh hổ cốt có hữu dụng hay không."
Cái bóng kia chắp hai tay sau lưng, chầm chậm nói ra, ngữ khí không nhẹ không nhạt.
Toàn thân hổ yêu run lên, lập tức lấy lại tinh thần, nhảy dựng lên, nhào tới Tô Đình, hai hổ trảo ôm lấy đùi Tô Đình, nước mắt cuồn cuộn chảy ra, miệng nói tiếng người, nói: "Chúa công, ngươi rốt cục trở về... Tiểu Hổ rất nhớ ngươi, rất sợ ngươi xảy ra biến cố, vẫn luôn cố gắng tu hành, muốn kế thừa ý chí của chúa công, để động phủ chúng ta phát dương quang đại."
Tô Đình đá nó một cước văng ra, liếc mắt.
Tiểu tử này tuy là hổ nhưng lại hoàn toàn không có khí độ của chúa sơn lâm.
Từ ngày đầu tiên gặp phải Tô Đình, nó đã cúi đầu bái lay, trực tiếp hàng phục.
Thời gian lâu, Tô Đình cũng phát hiện nó là một gia hỏa không biết xấu hổ, nếu không phải nó biết trông cửa thì hắn đã suýt nữa lấy đi nấu canh.
"Gần đây động phủ thế nào?"
"Bẩm chúa công, Tiểu Hổ gần đây tận trung cương vị, nơm nớp lo sợ, chưa dám rời đi, không có ngoại nhân đặt chân tới đây."
"Không có ngoại nhân đặt chân tới nơi này?" Tô Đình lông mày nhíu lại.
"À... Huynh trưởng kết nghĩa của chúa công còn có vị Hồng Y cô nương kia, không tính là ngoại nhân mà?" Hổ yêu cẩn thận nói.
"Họ có nói lúc nào có thể xuất quan không?" Tô Đình hỏi.
"Tiểu Hổ mơ hồ nghe thấy Hồng Y cô nương đề cập rằng dù thành hay bại, không quá mười ngày." Hổ yêu đáp như vậy.
"Ừm?"
Tô Đình hơi suy tư, nhưng cũng không tùy tiện lên tiếng.
Hắn mơ hồ hiểu được mấy phần nguyên do.
Hắn ở Địa phủ cũng không có tên, chỉ sợ khó mà suy tính.
Tín Thiên Ông không tính ra hành tung liên quan tới hắn, cho nên cần Hồng Y dùng thần lực tương trợ.
Nghe nói trước kia Tín Thiên Ông tinh thông bói toán đo lường tính toán, có thể xưng là cử thế vô song, nhưng về sau xảy ra biến cố.
Cụ thể là biến cố gì, Tô Đình cũng không hỏi thăm qua.
Chỉ là năng lực bói toán của Tín Thiên Ông cũng không thể so sánh cùng dĩ vãng nữa.
Lần này có lẽ Hồng Y phải dùng thần lực, trợ hắn ông khôi phục.
Nếu lấy thần lực tương trợ, như vậy không thể bị ngoại lực quấy rầy.
Tô Đình chần chừ một lúc, từ bỏ suy nghĩ thả ra Dương Thần để điều tra.
❖ ❖ ❖
Trong động phủ.
Thình thịch!
Quỹ tích tạo dựng bằng pháp lực ở trước mắt chưa thấy rõ đã vỡ nát.
Tín Thiên Ông kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy máu.
"Không được..."
Tín Thiên Ông thở dốc nói: "Cho dù có thần lực tương trợ, để áp chế tai hoạ ngầm, nhưng cha dù sao cũng chịu thiên uy, sợ là đời này đều không thể khôi phục lại lúc toàn thịnh."
Hồng Y nghe vậy, thần sắc hơi ảm đảm.
Tín Thiên Ông xóa đi tơ máu nơi khóe miệng, nói: "Nhưng tiểu tử Tô Đình này, cũng thật sự là cổ quái, dù ta bây giờ thế yếu, không thể so với năm đó, nhưng thuật bói toán cũng không nên không thể đo lường tính toán ra dấu vết hắn để lại."
Hồng Y hơi nhíu mày, nói ra: "Nghe nói Thiên Đình đều không thể tính ra vị trí của hắn, nhưng vài ngày trước, hắn đưa tin báo bình an, coi như để người ta an tâm chút."
Tín Thiên Ông thở dài: "Hắn chỉ truyền tin tức mà chưa về, chỉ sợ tình cảnh chưa chắc là tốt, vốn định đo lường tính toán một chút rồi đến trợ giúp hắn, bây giờ lại chỉ có thể chờ đợi."
Hồng Y nói khẽ: "Hắn luôn luôn cơ linh, đã có thời gian nhàn rỗi đưa tin trở về, chắc cũng sẽ an bài thích đáng."
❖ ❖ ❖
"Ừm?"
Bên ngoài động phủ, Tô Đình nhíu lông mày lại.
Động phủ này thuộc sở hữu của hắn, các loại bố trí cũng xuất từ trong tay của hắn.
Khi nãy dường như trận pháp đã chấn động một cái.
Đó là bên trong có động tĩnh.
Xem ra Tín Thiên Ông đã xuất quan.
Nhưng cũng không biết bây giờ sau khi Hồng Y Đại điệt nữ thành thần, có thể chữa trị vết thương cũ năm đó cho lão phụ thân của nàng không?
Nếu như Tín Thiên Ông thật sự khôi phục được bản lĩnh năm đó, có lẽ có khả năng giúp đỡ được đại ân.
Trong tay Tô Đình hơi siết lại, lộ ra màu lạnh.
Oanh!
Động phủ bỗng nhiên mở ra.
Hai cha con ở bên trong đang đi ra ngoài động phủ, lại thấy thiếu niên chắp hai tay sau lưng, mặt mỉm cười.
"Ta đã trở về."
Tô Đình cười nói.
❖ ❖ ❖
Cửu biệt trùng phùng, rất nhiều cảm khái.
Nhất là Hồng Y, vốn cho rằng sau khi Tô Đình trảm thần chi sẽ bị Thiên Đình định tội, chỉ sợ khó mà sống sót, ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai đều không có.
Lúc ấy nàng có phần là nản lòng thoái chí, thậm chí muốn thử nghiệm thượng bẩm Đế Quân, có thể lấy thần thể của nàng để thay thế Khuê Mộc Lang hay không.
Về sau Tô Đình được tha tội, vốn là đại hỉ, nhưng lại bị người phục sát, mất đi tung tích, khiến người ta sầu lo hồi lâu.
Bây giờ gặp lại Tô Đình, nàng không khỏi cảm thấy hết sức phức tạp, cuối cùng vẫn thở phào một hơi.
Nghe được Tô Đình đề cập tới chuyện bị phục sát ở hư không giữa hai giới, dù là Hồng Y hay Tín Thiên Ông cũng không khỏi nín hơi.
"Ngươi... Thật sự là không khiến người ta bớt lo."
"Ta cũng đành chịu."
Tô Đình buông tay nói: "Tiên thần xuất thủ, ta đã cố gắng chống cự, nhưng còn có dư hoạn chưởng lực khiến ta ngủ say nhiều ngày, nhưng cũng may ta đã thanh trừ rất nhiều, bây giờ còn lại một điểm..."
Trong tay hắn lật một cái, lập tức có một tia khí tức.
Hồng Y cau mày nói: "Ngươi đã có thể thanh trừ dư hoạn, vì sao còn lưu giữ một điểm?"
Tô Đình cười một tiếng, nhìn về phía Tín Thiên Ông.
Tín Thiên Ông trầm giọng nói: "Ngươi muốn vi huynh dùng khí tức này để suy tính thân phận của đối phương?"