Chương 753 Sơ Cửu, Tiềm Long Vật Dụng
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện.
Cửu Lê ánh mắt rơi tại trên bàn.
Quang mang mông lung, nhìn mà không rõ.
"Quẻ tượng?"
"Lấy vị trí của trẫm đê suy tính quẻ tượng về Tô Đình."
"Đế Quân sai người suy tính Tô Đình?" Cửu Lê hơi kinh ngạc, hiển nhiên không có ngờ Thiên Đế lại có cử động như vậy.
"Trẫm mệnh Lưu Bạc Tĩnh điều tra chuyện Tô Đình bị tập kích ở hư không giữa hai giới, thân phận của hắn tương đối đặc thù, sau khi thi giải thành tiên, được trẫm ban thưởng nghiệp vị Thiên Tiên." Đế Quân nói ra: "Tô Đình bị tập kích, chư thiên tiên thần đều có hiềm nghi, nhưng Lưu Bạc Tĩnh xem như ngoại lệ, cũng có năng lực làm việc, giỏi về điều tra, giỏi về phỏng đoán, trẫm mệnh hắn đi thăm dò, quả nhiên tra ra chút manh mối."
"Thì ra là thế, vậy quẻ tượng này..."
"Lưu Bạc Tĩnh tra được chút manh mối, đến đây báo cáo cho trẫm." Đế Quân mỉm cười nói: "Lúc ấy trẫm tâm huyết dâng trào, để hắn bói toán cho Tô Đình, hiện tại quẻ tượng đang ở chỗ này."
"Như vậy vầng sáng này?"
"Vầng sáng này là để che lấp dò xét."
Đế Quân nhìn vầng sáng phía trên kia, chầm chậm nói ra: "Lưu Bạc Tĩnh là người thông minh, khi hắn bói toán, trước đó đã bày lên một tầng pháp lực ngăn cách, tự thân nhắm mắt, không dám quan sát, rất sợ nhìn thấy điều không nên nhìn thấy. Nhưng ngươi khác biệt, trước khi trẫm là Thiên Đế, ngươi chính là Thần Ma mà trẫm nể trọng nhất, đối với chuyện Tô Đình, ngươi cũng không lạ lẫm, trẫm cho phép ngươi đến xem rõ..."
Cửu Lê chần chờ một chút, cuỗi cùng vẫn tiến lên, chỉ tay một cái, phá vỡ tiên quang.
Lưu Bạc Tĩnh là khai quốc công thần của Đại Chu, trợ giúp Nữ Đế Đại Chu quản lý thiên hạ, cải cách biến pháp, công đức vô lượng, sau khi chết lấy thi giải, đồng thời được thụ phong Thiên Tiên.
Nhưng đối với Cửu Lê mà nói, Lưu Bạc Tĩnh chỉ tinh thông các loại đạo pháp, toán thuật nhỏ bé, pháp lực bản thân hắn có hạn, muốn phá vỡ cũng dễ như trở bàn tay.
"Đây..."
Cửu Lê phá đi tiên quang, hiển lộ ra quẻ tượng, vừa nhìn xuống lại hơi biến sắc mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Đế.
Vẻ mặt Đế Quân vẫn như thường, cũng chẳng biết ngài đang suy nghĩ gì.
"Đế Quân?"
"Không sao."
Đế Quân nói khẽ: "Tô Đình vừa bước vào tầng chín, đạo hạnh còn cạn, kém hỏa hầu."
Hắn đưa tay phất một cái, quẻ tượng lập tức bị hủy.
Cửu Lê hơi biến sắc mặt, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ tới quẻ tượng kia.
Sơ cửu, Tiềm Long Vật Dụng.
❖ ❖ ❖
Nhân gian.
Nguyên Phong Sơn.
Tô Đình hóa thành tia sáng, một chớp mắt mà qua.
Thần quang phóng về phía tây chiếu, có thể thấy động thiên!
"Mở cửa!"
Hắn chắp hai tay sau lưng, trầm giọng quát.
Chỉ thấy trong núi hiện ra một cánh cửa, bên trong có một phương thiên địa khác.
Hắn bước về phía trước một bước, đặt chân vào trong núi này.
"Tô trưởng lão..."
Đệ tử thủ sơn vội làm lễ, lộ ra vẻ kính sợ.
Lần trước Tô Đình nhiều lần dương danh ở nhân gian, danh tiếng vô lượng, để rất nhiều trưởng lão đệ tử Nguyên Phong Sơn vẫn lấy làm kiêu ngạo, thậm chí không để ý đến xuất thân của hắn.
Mà lần lên phía bắc trảm ma thậm chí đã trảm diệt thiên thần, thật sự càng kinh thế hãi tục.
Việc này tuy rằng bị đè ép xuống, nhưng vẫn có thật nhiều người tu hành biết được.
Uy thế vô địch của Tô Đình ở nhân gian càng thêm cường đại.
"Tô Đình cầu kiến chưởng giáo."
"Chưởng giáo đã chờ đợi ở đại điện." Đệ tử thủ sơn cung kính đáp
"Vừa vặn."
❖ ❖ ❖
Tô Đình một đường leo núi, đi tới trên đại điện.
Trên đại điện chủ phong Nguyên Phong Sơn, đa số trưởng lão tề tụ tại đây.
Chưởng giáo ngồi phía trên cao, nhìn về phía Tô Đình.
Mà trên điện là chư vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn, thấp nhất cũng ở cấp độ tầng bảy, không thiếu Bán Tiên.
Khi Tô Đình bước vào đại điện, lập tức phát hiện ra vô số ánh mắt rơi trên người hắn.
Những ánh mắt này đều đến từ Chân Nhân Dương Thần, thậm chí là Bán Tiên có Dương Thần đỉnh phong.
Trong những ánh mắt này đều lộ ra vẻ hết sức phức tạp, có kính sợ, có kiêng kị, có xa cách, thậm chí có xem kỹ, nhưng bên trong cũng có người tán thưởng, có hiền lành, có tôn trọng.
Đổi lại là Chân Nhân bình thường khác đặt chân vào nơi đây, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy áp lực.
Nhưng trước đó Tô Đình luôn kiệt ngạo bất tuần, có danh xưng Vô Địch Thần Quân, mà hiện nay hắn đã đột phá tầng chín, đã thành Bán Tiên, chính là tuyệt đỉnh nhân gian, nên không có một chút luống cuống nào.
Hắn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt quét tới.
Hắn hoàn toàn không có một chút dáng vẻ uể oải vì thụ thương nào, cũng không vẻ khiếp nhược của hậu bối.
Trong mắt của hắn tràn đầy thần thái rạng rỡ.
Chư vị Nguyên Phong Sơn trưởng lão, người có đạo hạnh hơi thấp chút chỉ cảm thấy mình đang nhìn vào một tôn tiên thần, trong lòng run lên, sinh ra lòng kính sợ khó tả, không dám nhìn thẳng.
Mà hạng người có đạo hạnh cao thâm như Bán Tiên, trong lòng cũng không khỏi nặng nề, mặt lộ dị sắc.
Tô Đình cũng không kiêu căng, ngược lại trong ánh mắt đều có vẻ lễ phép.
"Tô Đình tham kiến chưởng giáo."
Chỉ thấy Tô Đình đi đến gần, thi lễ.
Chưởng giáo nhìn Tô Đình, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp, cuối cùng thở ra một hơi thật dài, nói: "Tô trưởng lão làm việc, thật sự là kinh thiên động địa, bản tọa vì ngươi mà nơm nớp lo sợ đã có nhiều ngày."
Tô Đình cười nói: "Hổ thẹn, khiến chưởng giáo phí tâm."
Chưởng giáo nói ra: "Tô trưởng lão có bản lĩnh chém giết thiên thần, bản tọa đến nay vẫn cảm thấy khó có thể tin, về sau ngươi ở Thiên Đình, được Đế Quân tha tội, vốn là chuyện vui lớn, nhưng sau đó ngươi lại bị tiên thần nửa đường phục sát, không biết hành tung... Không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Tài nghệ không bằng người, bị tiên thần gây thương tích, ngủ say rất nhiều ngày, trong lúc đó cũng tự khôi phục một chút, cho đến gần đây mới tính là chân chính khôi phục, mà lại cố gắng tiến lên một bước."
Chưởng giáo nghe vậy, tỏa ra dị sắc.
Các vị trưởng lão càng nghe được thâm ý trong đó.
Gậy dài trăm thước, tiến thêm một bước.
Chẳng lẽ không phải nói là bản lĩnh của Tô Đình đã cao hơn một tầng?
Hắn vốn đã có uy thế vô địch nhân gian, lại cao hơn một tầng, chẳng phải có thể địch lại Tiên gia?
"Vài ngày trước, sau khi hức tỉnh, lại gặp được chút chuyện, lát nữa sẽ nói tỉ mỉ cùng chưởng giáo."
Tô Đình đáp lại như vậy, sau đó đảo qua đám người, hỏi: "Không biết huynh trưởng Tín Thiên Ông của ta, còn có Đại điệt nữ trở thành thần linh nữa, giờ phút này đang ở nơi nào?"
Chưởng giáo cười khẽ nói ra: "Nhắc tới cũng không khéo, hôm đó ba canh giờ trước khi ngươi đưa tin báo bình an, bọn hắn đều đang ở động phủ của ngươi bế quan, muốn mượn thần lực để chữa trị thương thế, suy tính hành tung cho ngươi. Nhưng ngươi đã về đến, mà lúc này thời gian cũng đến, dù suy tính hay không, cũng đại khái sẽ xuất quan."
Tô Đình nghe vậy, gật đầu nói: "Như thế cũng tốt."
Chưởng giáo liếc nhìn các phương, bỗng nhiên niềm nở cười nói: "Tô trưởng lão bây giờ đã trở về, đồng thời nhân họa đắc phúc, đạo hạnh tiến thêm một bước, ngày sau nhất định là trụ cột của Nguyên Phong Sơn ta... Tô trưởng lão trở về tông môn nên mở đại khánh, chư vị trưởng lão có gì dị nghị không?"
Trong lời nói của ông ta có vẻ quái dị, ánh mắt đảo qua đám người.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, cũng có người không phục nhưng cũng không lên tiếng.
Ai cũng biết chưởng giáo nói lời ấy là muốn Tô Đình yên tâm, cũng đang khuyên bảo chư vị trưởng lão.
"Đa tạ chưởng giáo Chân Nhân hậu đãi."
Tô Đình thi lễ nói: "Chỉ là chuyện tốn công tốn sức thì cũng không cần, ta luôn luôn điệu thấp nội liễm, chỉ thích tu hành thôi."
Chưởng giáo ngơ ngác một chút, trong lòng mơ hồ suy đoán Tô Đình nói lời này là thật là giả?
Trong chư vị trưởng lão cũng không thiếu người từng gặp Tô Đình, đều lộ ra sắc mặt cổ quái.