Chương 771 Kiếm thuật chí cao của Thủ Chính Đạo Môn
Trên trời cao.
Tô Đình hóa thành hồng quang, chớp mắt đã đi xa.
Hắn bay đi tầm ba trăm dặm, mới thả pháp thuyền của mình ra.
Chỉ thấy trên tầng mây trong nháy mắt đã có thêm một chiếc pháp thuyền, giống như huyễn cảnh vậy.
Tô Đình leo lên pháp thuyền, nhìn lại Chính Tiên Đạo một cái, rồi lại nhìn về phía Nguyên Phong Sơn một chút.
Pháp lực vận chuyển, pháp thuyền hóa thành một đạo lưu quang.
Hướng mà hắn đi cũng không phải Nguyên Phong Sơn, mà là quê quán của hắn-Lạc Việt Quận.
Đạo Huyền Tiên Ông để hắn trở về Nguyên Phong Sơn, chỉ là Tô Đình bỗng nhiên lại muốn đi đường vòng, tới Lạc Việt Quận một chuyến.
Có rất nhiều thứ vì lúc trước đạo hạnh của hắn không cao nên nhìn không rõ, bây giờ tốt xấu gì cũng coi như đã tu hành tới Dương Thần đỉnh phong, xem như tuyệt đỉnh nhân gian, nếu như còn có bí ẩn mà trước đó hắn chưa thấy rõ, có lẽ bây giờ có thể thấy rõ ràng.
Huống chi, lần này được Đạo Huyền Tiên Ông chỉ điểm, có lẽ hắn có thể nhìn được rõ nhiều thứ.
"Cũng không biết đám lão gia hỏa kia đang mưu đồ chuyện gì?"
Tô Đình sờ lên cằm, lộ ra vẻ do dự.
Hắn tự biết dù mình vô địch ở nhân gian, nhưng đối mặt với tiên thần thì vẫn cần phải đi một đoạn đường tu hành rất dài.
Dù những lão gia hỏa kia mưu đồ chuyện gì, hắn cũng bất lực.
Khi hắn có năng lực làm quân cờ, cũng mới chỉ là bước đầu tiên.
Muốn nhảy ra khỏi bàn cờ, cuối cùng vẫn phải có nội tình cường đại, bản thân cũng có bản lĩnh mới có thể biến thành người chơi cờ.
Chỉ là bây giờ còn xa, hắn cũng không vội, cứ an tâm tu hành là được.
Nghĩ tới đây, hắn lấy ra một bộ đồ uống trà kia, ngắm nhìn một chút, có chút hài lòng.
Tuy nói không thể dùng để đối địch, nhưng đây tốt xấu gì cũng là pháp bảo đứng hàng thượng đẳng, dùng để ngâm trà quả thực như quỳnh tương ngọc dịch, đối với Bán Tiên như hắn còn có trợ giúp... Nếu như là người tu hành bình thường uống vào hai chén trà này, đạo hạnh đều sẽ tăng lên rõ ràng.
Về phần phàm nhân, uống vào một chén này, sẽ có hiệu quả kéo dài tuổi thọ.
"Nếu trước kia ta có được một bộ bảo bối như thế này, ta ngày đêm uống trà, có thể so với ăn linh đan diệu dược mỗi ngày."
Tô Đình không khỏi cảm khái, thầm nghĩ: "Nếu ta mở ra một tiêm trà, bán loại trà kéo dài tuổi thọ kia, không chừng hai ba năm đã phú giáp một phương... Năm đó cũng không đến mức nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mùng tơi?"
Hắn nghĩ như vậy, lại thu đồ uống trà này vào, rồi lại lấy ra bảo bối lớn nhất lần này thu được ở Chính Tiên Đạo.
Lần này tới Chính Tiên Đạo, bảo bối lớn nhất không phải là một bộ pháp bảo thượng phẩm này, mà là một viên Kim Đan này.
"Trước kia Đạo Huyền Tiên Ông đã tu thành tiên cảnh, nhưng thời kì phong thần, ông ta mời được Vô Thượng Đạo Tổ, triệt để rút đi một thân tu vi, loại bỏ tiên căn đạo cốt, đ tước đoạt Tiên gia đạo quả đặt giữa thiên địa."
Tô Đình thầm nghĩ: "Ông ta dùng tên giả Huyền Tùng Tử, trở thành một đạo nhân bình thường, làm lại từ đầu, cuối cùng tìm được thiên tài địa bảo, luyện thành Kim Đan, dùng đan thành đạo, trở thành vị Tiên gia thứ nhất của Đạo gia dùng đan thành đạo! Tục truyền ông ta chính là dùng đan thành đạo, lại lấy được nội đan trước kia sở tu tới Tiên gia cảnh giới, trong ngoài chất chồng, một lần đạp phá Chân Tiên cảnh giới... Mà Cát Chính Hiên chính là bắt chước Đạo Huyền Tiên Ông, vừa đắc đạo đã gần như đỉnh phong tiên cảnh."
Tô Đình đã từng đọc qua qua ghi chép, nghe nói Đạo Huyền Tiên Ông luyện Kim Đan, dựa vào đó tìm ra con đường ngoại đan thành đạo, thử qua vô số lần khai lò luyện đan, phế đi rất nhiều tài liệu.
Mà những đan dược hỏng này lưu truyền ở bên ngoài, thỉnh thoảng se rơi vào tay người ngoài trong tay, dù không thể khiến người này thành tiên, những vẫn giúp con đường tu hành của họ bằng phẳng hơn, từ đó trong nhân thế có thêm không ít chuyện xưa về thần tiên, cũng là cơ duyên mà người tu đạo chờ đợi.
Viên Kim Đan này có lẽ cũng là một viên Đạo Huyền Tiên Ông luyện hỏng.
Nhưng Đạo Huyền Tiên Ông gọi đây là Kim Đan, có chín thành hỏa hầu.
❖ ❖ ❖
Trong Chính Tiên Đạo.
Sau khi Tô Đình rời đi.
Vị chưởng giáo Chân Nhân bây giờ quản lý Chính Tiên Đạo kia mới là xuất quan, đến phía sau núi.
"Tô Đình đi rồi?" Chính Tiên Đạo chưởng giáo hỏi như vậy.
"Ngươi xuất quan hơi chậm một chút, hắn đã đi." Đạo Huyền Tiên Ông khẽ cười nói.
"Tiên Ông..." Chính Tiên Đạo chưởng giáo muốn nói lại thôi.
"Lão đạo tặng hắn một bộ đồ uống trà, nói mấy chuyện bí ẩn, để hắn sau này lưu thủ với Cát Chính Hiên, thuận tay cho hắn một hạt Kim Đan." Đạo Huyền Tiên Ông nói ra như vậy.
"Đã sớm biết Tô Đình sẽ có một trận chiến cùng Chính Hiên, sao Tiên Ông còn muốn ban thưởng Kim Đan cho hắn, để hắn có ích?" Chính Tiên Đạo chưởng giáo buông tiếng thở dài.
"Câng gì phải nhỏ nhen như thế?" Đạo Huyền Tiên Ông chậm rãi nói ra: "Lão đạo cũng không cho là hắn có thể thắng được Cát Chính Hiên, chỉ là đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cho hắn bàn giao mà thôi... Còn một viên Kim Đan, cũng không thể để hắn đắc đạo thành tiên, nhiều nhất chỉ giúp hắn một chút mà thôi, những năm gần đây, lão đạo trợ giúp Cát Chính Hiên đâu có thiếu đi? Nếu là bởi vậy mà hắn đã không bằng Tô Đình, thì sao có thể nói tới trụ cột của Chính Tiên Đạo, trích tiên ngàn năm sinh ra một lần?"
"Sao có thể biết đây sẽ không trở thành một cọng rơm cuối cùng đè ngã lạc đà?"
"Trích tiên cũng không phải lạc đà."
Đạo Huyền Tiên Ông cười một tiếng, nói ra: "Từ khi hắn đắc đạo thành tiên, lại cực ít trở về sơn môn, đầu tiên là đi Huyền Không Cốc, rồi lại đến Thủ Chính Đạo Môn, ba thức pháp kiếm kia, không biết học được đến mức nào rồi?"
Cưởng giáo Chính Tiên Đạo đáp: " Vài ngày trước đệ tử đã hỏi thăm, hắn nói trong ba thức pháp kiếm kia, đã học thành thức thứ nhất, thức thứ hai mới nhập môn, thức thứ ba vẫn không có đầu mối."
Đạo Huyền Tiên Ông nói ra: "Hắn luôn luôn không để pháp môn tu hành trên thế gian vào mắt, bất kỳ công pháp đạo thuật nào ở trong tay hắn cũng chỉ nhất thời một lát là có thể tu thành, bây giờ ở lại Thủ Chính Đạo Môn lâu như thế, thức thứ hai cũng mới miễn cưỡng nhập môn... Cũng là có thể áp chế ngạo khí của tiểu tử này một chút."
Chưởng giáo Chính Tiên Đạo cười khổ nói: "Hắn luôn luôn không phục, chỉ sợ trước khi học thành thức pháp kiếm thứ ba thì sẽ không về núi."
Đạo Huyền Tiên Ông bình tĩnh nói: "Lúc nào hắn học thành thức pháp kiếm thứ ba, chỉ sợ hắn cùng Tô Đình sẽ có một trận tranh đấu."
Chưởng giáo Chính Tiên Đạo dừng lại, mới nói: "Nghe nói Tô Đình học được chân truyền của Đạo Tổ, được xưng là tiên thuật Ngũ Hành đệ nhất tam giới lục đạo, như vậy ba thức pháp kiếm này?"
Đạo Huyền Tiên Ông hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Chính Tiên Đạo chưởng giáo nói ra: " Pháp kiếm của thái thượng tổ sư đương nhiên lợi hại, nhưng Ngũ Hành tiên thuật của Thanh Nguyên tổ sư cũng chưa hẳn kém."
Đạo Huyền Tiên Ông chậm rãi nói ra: " Cấp bậc của Đạo Tổ chính là cảnh giới bây giờ của lão đạo cũng khó phân cao thấp, nhưng lão đạo lại biết được, ba thức pháp kiếm kia cũng không phải là thái thượng tổ sư sáng tạo... Nhưng hết lần này tới lần khác lại trở thành kiếm thuật chí cao của Thủ Chính Đạo Môn."
Chưởng giáo Chính Tiên Đạo khẽ giật mình, mới hiểu được ý trong lời này củaTiên Ông, sắc mặt biến ảo chập chờn.
Đạo Huyền Tiên Ông bỗng nhiên cười một tiếng, ánh mắt lấp lóe.
Chỉ thấy trong mắt trái của ông hình như có thân ảnh của một đạo sĩ trung niên đang ngồi xếp bằng, khí thế uy nghiêm, ánh mắt lạnh lẽo.
Mà trong mắt phải lại có một đạo sĩ thiếu niên khác, cũng ngồi xếp bằng, trên mặt đầy ý cười, có mấy phần dương quang xán lạn.
Chưởng giáo Chính Tiên Đạo vẫn đang trầm tư, lại thấy cảnh này, trong lòng lập tức run lên.
Hai thân ảnh trong đôi mắt Đạo Huyền Tiên Ông rõ ràng là hai diện mạo trước khi ông thành tựu Chân Tiên, người trước là Đạo Nguyên Tiên Tôn sáng lập raChính Tiên Đạo, người sau là Huyền Tùng Tử dùng đan thành đạo.
Mấy trăm năm trước, dùng đan thành đạo, nội đan cũng trở về, cho nên trong ngoài tương giao, cuối cùng thành Chân Tiên, trở thành Đạo Huyền Tiên Ông.
Đã rất nhiều năm chưởng giáo chưa từng thấy Tiên Ông biến hóa như thế.
Chỉ thấy trong hai mắt Đạo Huyền Tiên Ông đều có một thân ảnh, chợt hai mắt nhắm lại, đến khi lại mở ra lần nữa thì đã khôi phục như thường.
"Trước sơn môn có một vị Tiên gia tới, ngươi đi nghênh đón đi."
"Tiên gia? Vị tiên gia nào?"
"Là tiểu bối mấy trăm năm trước không vào Thiên Đình, ẩn vào trần thế, nhận là Địa Tiên."