Chương 772 Kim Đan quan trọng
Pháp thuyền lướt trên không trung, chớp mắt mà qua.
Tô Đình khoanh chân ngồi trong phòng, trước mắt lơ lửng một viên Kim Đan.
Kim Đan huyền ảo khó lường, khí tức hư thực bất định.
Đan thể tản ra quang hoa, tựa như lưu quang lấp lóe, hình thành vô số đường vân phức tạp.
Quang mang từ Kim Đan phát ra mờ mịt phiêu miểu.
"Không hổ là Kim Đan mà Đạo Huyền Tiên Ông luyện chế, Kim Đan có thể thành đạo."
Tô Đình thầm nghĩ: "Đạo Huyền Tiên Ông nói Kim Đan này có chín thành hỏa hầu, dựa theo cách nói này thì viên đan dược này so với một hạt Kim Đan hoàn chỉnh năm đó Đạo Huyền Tiên Ông dùng đan thành đạo kia chỉ kém một tia."
Thiên nhãn trên trán hắn đã mở ra, tinh tế quan sát.
Dương Thần đã tu tới đỉnh phong cũng vận chuyển tới cực điểm.
Hắn cực kỳ để ý viên Kim Đan này, coi như là lợi ích lớn nhất của chuyến này.
Dù so với Kim Đan hoàn thiện còn kém một tia hỏa hầu, nhưng cũng xem như chứa chín thành hỏa hầu của Tiên gia đại đạo, sau này chỉ xem Tô Đình có thể ngộ ra bao nhiêu.
"Ta đúng lúc ở cảnh giới tầng chín, Dương Thần đỉnh phong, tuy rằng không thể mượn Kim Đan này để đắc đạo thành tiên, lại có thể dưa vào vật này để quan sát ra rất nhiều chỗ huyền diệu, từ đó trợ giúp bản thân..." Tô Đình thầm nghĩ.
Hắn ở hoa viên của Thiên Đế quan sát Kim Liên trong ao, cũng nhìn thấy qua đại đạo thiên địa, thậm chí là thiên địa trật tự gần như hoàn chỉnh.
Nhưng hắn bị đạo hạnh giới hạn nên thứ có khả năng nhìn đến cũng không tính nhiều.
Đồng thời, trong huyền cơ mà hắn thấy, có thể ngộ ra được diệu dụng, đồng thời tiêu hóa để mình dùng cũng không nhiều.
Đương nhiên, nếu nói lĩnh ngộ không nhiều cũng chỉ là cách nói tương đối, so với với mênh mông đại đạo thấy được từ trong ao sen thì tự nhiên chỉ ngộ được da lông, nhưng chân chính nói ra thì những thứ này đã đủ để hắn đạp phá cảnh giới tầng chín.
Bây giờ huyền diệu chứa trong một viên Kim Đan này tuy rằng không thể so sánh chi với ao Kim Liên trong hoa viên của Thiên Đế, những vẫn có thể để Tô Đình luôn luôn quan sát, phỏng đoán rồi lĩnh ngộ.
Hắn dựa vào Kim Đan này để sở ngộ ra, chưa chắc đã kém lĩnh ngộ so với trong ao Kim Liên ở hoa viên của Thiên Đế.
Lần này Đạo Huyền Tiên Ông ra tay cũng thật là hào phóng.
❖ ❖ ❖
Tuy nói quốc thổ Đại Chu cũng khá rộng lớn.
Nhưng đối với Tô Đình đã đạt tới cấp độ Bán Tiên, lại giỏi về trốn chạy thì chỉ là một vực thôi.
Huống chi bây giờ hắn đang khống chế pháp thuyền, cho nên không bao lâu sau đã tới Lạc Việt Quận.
"Từ khi Tùng lão cùng Chính Bản đạo nhân kia rời đi, thì không có tin tức, chẳng biết đi đâu."
Tô Đình đứng trên boong tàu, hai tay chống lan can, xuyên qua tầng mây, nhìn xuống đại địa sơn hà, ánh mắt lại dần dần lấp lóe, suy tư nói: "Ta bây giờ cũng coi là đi khắp thiên hạ, nhưng cũng chưa từng nghe thấy tin tức gì liên quan tới Tùng lão cùng Chính Bản đạo nhân... Tùng lão thì cũng thôi, dù sao đạo hạnh không cao, nhưng Chính Bản đạo nhân là Bán Tiên, không tính là vô danh, sao cũng không có chút tin tức nào? Hẳn là hai người bọn họ kết bạn, cùng ẩn cư tị thế, song song tiêu diêu tự tại?"
Hắn suy tư một lát, cuối cùng lắc đầu, lại thầm nghĩ: "Không biết tên Thanh Bình kia thế nào rồi? Dựa theo lệ cũ, kiểu nhân vật quan trọng như ta này trở về trong thôn, như vậy Lạc Việt Quận chắc sẽ gặp tai kiếp lớn, sau đó ta về ngăn cơn sóng dữ, dựa theo suy nghĩ này, Thanh Bình hẳn là đang đứng trước sinh tử, ta có phải nên nhanh trở về hay không?"
Mới nghĩ như vậy, hắn lại ồ lên một tiếng.
Pháp thuyền bỗng dừng lại giữa không trung.
Tô Đình nhìn về phía phía dưới, sờ lên cằm, lầu bầu nói: "Thật sự có chuyện?"
❖ ❖ ❖
Giữa núi rừng.
Pháp thuật đạo gia, quang mang lấp lóe.
Nham thạch vỡ vụn, cây cối đứt gãy.
Rồi lại có đất đá hóa thành bùn, chôn vùi người sống, lại có cây cối mọc tốt, biến thành đại thụ che trời, lại có nhuệ khí vô hình để cây cối lại lần nữa đoạn đi, đứt gãy vuông vức bóng loáng.
Nơi này đang xảy ra một trận đấu pháp.
Hai phe đều là người tu hành, tổng cộng có hơn mười người.
Mặc dù không có Thượng Nhân tu thành Âm Thần, nhưng đều là đạo hạnh tầng hai tầng ba.
"Đảo!"
Chợt có một đạo nhân tay cầm pháp kiếm, đâm về phía trước, đâm trúng một người rơm.
Đối phương là một người trẻ tuổi đạo hạnh hơi thấp, lập tức kêu thảm một tiếng, ngửa mặt ngã quỵ.
Mà đạo nhân này mới thu kiếm về lại kêu lên một tiếng đau đớn, trên trán hiện ra một điểm hồng quang.
Một cây châm nhọn,
Chớp mắt đã xuyên qua.
Song phương đấu pháp có thể nói là thương vong thảm trọng.
"Ty Thiên Giám cùng Huyền Thiên bộ?"
Tô Đình sờ lên cằm, lộ ra sắc mặt khác thường, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy Ty Thiên Giám là người của Ty Thiên Giám, nhưng một phương khác lại không phải Huyền Thiên bộ.
Nhưng đây cũng không coi là chuyện hiếm thấy, Ty Thiên Giám quản lý trật tự trong cảnh nội Đại Chu, không cho phép người tu đạo tùy ý hiển pháp trên thế gian, gây họa làm loạn trật tự phàm trần.
Nhưng ngẫu nhiên có người tu hành nhận được cơ duyên, tu thành đạo thuật, tự giác hơn người một bậc, khó tránh khỏi muốn thể hiện uy thế trong chốn phàm trần, sau đó thường có người của Ty Thiên Giám tập nã.
Nhưng đội ngũ hơn mười người đối kháng với người của Ty Thiên Giám như thế này, đúng là hiếm thấy.
Vẻ mặt Tô Đình cổ quái, nghĩ lại một chút thì đoán có lẽ là lần trước hắn nhốt người của Ty Thiên Giám cùng Huyền Thiên bộ ở Hưng Hồng trấn, khiến Đại Chu rơi vào hỗn loạn, có lẽ trong đoạn thời gian đó, người tu đạo không chút kiêng kỵ quả thực có nhiều lên, cuối cùng thậm chí kết thành đội, mới có trường hợp như vậy.
Nghĩ như vậy, Tô Thần Quân lòng mang nhân thiện, lộ ra mấy phần không đành lòng, cảm thấy mình cần phải trợ giúp chính nghĩa.
Còn không chờ hắn xuất thủ, phía dưới cũng đã đánh xong.
Ty Thiên Giám ngã xuống bốn người, giết hết chín người của đối phương.
Tô Đình thấy thế cũng không xuất thủ nữa, đến khi vừa muốn rời đi, nhưng lông mày lại nhíu lại.
Phía dưới thình lình lại có một nữ tử đi ra, đạo hạnh tương đối cao, có cảnh giới tầng ba đỉnh cao, chỉ là sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu, khí tức mười phần uể oải.
"Lưu sư tỷ, ngươi làm sao cũng bị thương rồi?" Một vị đạo sĩ của Ty Thiên Giám vội ân cần nói.
"Không có việc gì, bị người đánh lén." Thần sắc cô nương kia không quá tự nhiên.
"Bị người đánh lén? Khó trách...Với đạo hạnh của ngươi, trừ phi Thượng Nhân xuất thủ, nếu không cũng không đến mức sẽ bị thương nặng như thế." Đạo sĩ kia buông tiếng thở dài, lại hỏi: "Đặng đạo hữu không phải đi theo ngươi sao?"
"Hắn..." Nữ tử buông tiếng thở dài, nói ra: "Hắn là người của Huyền Thiên bộ, cố ý tiếp dẫn chúng ta, khi nãy chính là hắn ra tay, ta không phòng bị mới mắc lừa, nhưng hắn đã bị ta giết chết, ta bị thương một chút cũng không sao."
"Không sao?"
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền tới một giọng nói, chầm chậm nói ra: " Sở học của đối phương chính là công pháp âm độc, bao hàm sát khí, ở miệng vết thương của ngươi có lưu lại sát khí, với đạo hạnh của ngươi cũng không thể rửa sạch. Nếu không có Thượng Nhân thay ngươi thanh trừ, nhẹ thì đạo hạnh ngày càng tiêu giảm, nặng thì nguy hiểm tới tính mệnh."
Sắc trời chợt ảm đạm xuống.
Mọi người không khỏi đều kinh hãi, vội ngẩng đầu nhìn lên trên.
Chỉ thấy một chiếc pháp thuyền lớn lơ lửng trên bầu trời, bóng đen bao phủ xuống, che khuất ánh nắng.
Mà ở phía trên, một người thiếu niên, chậm rãi đi xuống, cười nói ra: "Đã lâu không gặp, Lưu cô nương."
Nữ tử sắc mặt kia tái nhợt, thân nhiễm sát khí chính là cố nhân Tô Đình.
Lưu Khê Vân ở Minh Nguyên Đạo Quan.
Truyền nhân của Phách Thiên Thần Kiếm.