Chương 774 Thần đoạn nguyên đao
Trên pháp thuyền.
Lưu Khê Vân ngượng ngùng không thôi.
Tô Đình liếc mắt, thu tay lại.
Lưu Khê Vân bị thương cũng không nặng, chỉ là sát khí bám vào trên vết thương có hiệu quả ăn mòn.
Đạo hạnh của kẻ kia không bằng ngươi, nhưng âm sát đúng là lợi hại.
Tô Đình nói ra: “Dù sao ngươi cũng là chân truyền của Tiên gia, tuy nói không có phòng bị, bị người đánh lén, nhưng có thể tổn thương ngươi, cũng là do kẻ này luyện được một thân âm sát không biết từ chỗ nào, quả thực là rất xuất sắc, đáng tiếc bị ngươi chém chết, không thì ta cũng muốn thông qua hắn để gặp nhân vật thượng tầng của mạch này một lần, ta nghĩ người có thể sáng tạo ra pháp môn như vậy, chắc cũng không phải hạng người tầm thường.”
Lưu Khê Vân nghe vậy, thấp giọng nói: “Hắn trước đó tự xưng là tán tu, nhưng về sau khi xuất thủ, ta thấy hắn sử dụng đao pháp, chính là Lục Thần Đoạn Nguyên Đao gần đây có thanh danh không nhỏ, ta mới hiểu thân phận của hắn là đến từ Huyền Thiên bộ.”
Tô Đình cau mày nói: “Lục Thần Đoạn Nguyên Đao?”
Lưu Khê Vân nói ra: “Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng trong Ty Thiên Giám có chút tin tức, ta ngẫu nhiên nghe qua, nghe đồn trong chốn võ lâm giữa phàm trần, một đao khách đã sáng lập ra đao pháp cực kỳ lợi hại, bản thân cũng tiến vào hàng ngũ võ đạo đại tông sư, về sau một vị Thượng Nhân của Huyền Thiên bộ tới giao phong lại bị hắn chém giết.
Tô Đình kinh dị nói: Võ đạo đại tông sư, chém giết hạng người Thượng Nhân?
Dù võ đạo đại tông sư chính là đỉnh phong võ nghệ, lực lượng thân người đạt tới cực hạn, nhưng dù sao cũng chỉ giới hạn trong thân người.
Mà hạng người tu thành Âm Thần đã có pháp lực mang theo, đã thoát khỏi giới hạn thân người, cho nên mới được gọi là Thượng Nhân.
Chuyện này giống như người tu đạo tầng ba tru diệt Thượng Nhân tầng bốn vậy
Nhưng nó một cách khách quan thì người tu thành Thượng Nhân cũng không phải người tầm thường, sở học tự thân cũng không phải là pháp môn bình thường của võ đạo đại tông sư, cuối cùng cũng không phải người tu hành tầng ba xuất thân Tiên gia đạo phái, theo đạo lý thì căn bản không thể vượt qua tầng ngăn cách này.
“Đúng vậy”.
Lưu Khê Vân nói ra: “Nhưng bởi vì việc này, dẫn tới một nhân vật có đạo hạnh cao thâm của Huyền Thiên bộ ra tay đánh chết vị võ đạo đại tông sư này, cướp đoạt bảo đao của hắn, đoạt đi đao pháp của hắn, cũng phỏng đoán thêm, từ đó biến thành một môn đao pháp cực kỳ lợi hại tên là Lục Thần Đoạn Nguyên Đao.
Tô Đình nói thầm một tiếng quái lạ, trầm ngâm nói: “Nhân vật trong võ lâm giữa phàm trần, sao lại lợi hại như vậy? Cao nhân của Huyền Thiên bộ kia lại có thể nâng cấp đao pháp này lên trình độ như vậy? Khí Âm Sát trong đao pháp cực kì bất phàm, ta còn tưởng rằng người sáng lập ra đao pháp này là Dương Thần.”
Sau đó Tô Đình sờ lên cằm, nói: “Ngươi thay ta tra một chút chân tướng liên quan tới Lục Thần Đoạn Nguyên Đao này, tra rõ ràng người tu đạo sáng lập ra Lục Thần Đoạn Nguyên Đao kia rồi đưa tin cho ta.”
Vừa nói xong, chỉ thấy Tô Đình chỉ tay một cái, điểm ra một điểm sáng, ngưng tụ thành pháp ấn.
Lưu Khê Vân lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tô Đình nói ra: “Đây là phù văn đưa tin của ta, ngươi thu lấy trước”.
Lưu Khê Vân nghe vậy, mới tỉnh táo lại, chần chờ nói: “Sao ngươi để ý chuyện này thế?”
Tô Đình cười nói ra: “Chắc là nhàn hạ quá, ta cũng muốn gặp hắn một lần, ngươi mau chóng truyền tin tức đến, trước khi ta trở về Nguyên Phong Sơn, vừa vặn thuận đường tới Huyền Thiên bộ một chuyến.”
Lưu Khê Vân cả kinh nói: “Ngươi muốn đi Huyền Thiên bộ, tìm kiếm người này? Vị trí của Huyền Thiên bộ cực kỳ bí ẩn, mà dù có tìm được, đó cũng là đầm rồng hang hổ, sao là có thể tuỳ tiện đặt chân tới chứ?”
Tô Đình cười đắc ý, nói ra: “Ngươi tuy là thân truyền của Tiên gia, đáng tiếc đạo hạnh còn thấp, tầm mắt còn không cao, đừng nói là Huyền Thiên bộ, ngay cả Ty Thiên Giám của ngươi, Tô mỗ nhân cũng coi như chốn không người. Đầm rồng hang hổ cái gì? Dựa vào bản lĩnh hiện nay của Tô mỗ, bắt rồng trói hổ cũng dễ như trở bàn tay.”
Lưu Khê Vân hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy thiếu niên này toàn nói lời khoác lác, nhưng lại nhớ tới thanh danh của vị Tô Thần Quân này đúng là danh chấn bát phương, lập tức lại nửa tin nửa ngờ, cũng không phải hoàn toàn không tin.
Tô Đình vừa nhìn là biết chuyện vài ngày trước một mình hắn bắt giam toàn bộ Huyền Thiên bộ cùng Ty Thiên Giám vì quá kinh thế hãi tục, nên tin tức vẫn bị áp xuống.
Bây giờ trong nhân thế cũng chỉ có một số người liên quan đến việc này là biết được, mà người như Lưu Khê Vân chỉ có đạo hạnh như vậy thì chắc là không nghe nói việc này, hơn nữa ở Ty Thiên Giám, nàng đều thấy là cao nhân, đã coi Ty Thiên Giám là quái vật khổng lồ thâm bất khả trắc, cũng không biết Tô Thần Quân hắn lợi hại.
“Ngươi có thể yên tâm, nếu ta tiến về Huyền Thiên bộ, đảm bảo chủ Huyền Thiên bộ phải đưa người ra nghênh đón, còn cung kính hơn là nghênh đón cha ruột của hắn.”
Tô Đình cười nói: “Ta thả ngươi xuống dưới, ngươi thay ta tìm hiểu việc này, lại đưa tin cho ta. Đúng rồi, gần đây ta ở Lạc Việt Quận, sau khi ngươi điều tra được, nếu cách không xa, cũng có thể đến Lạc Việt Quận tìm ta, ta dẫn ngươi đi trải chút việc đời.
Lưu Khê Vân vội lắc đầu, nói ra: “Huyền Thiên bộ tuy rằng không bằng Ty Thiên Giám ta, nhưng cũng không thua gì một tông phái to lớn, không tầm thường, ta mới không đi chịu chết cùng ngươi.”
Tô Đình cười ha ha một tiếng, nói ra: “Cũng được, ta không nhiều lời cùng ngươi nữa, sau khi ngươi trở lại Ty Thiên Giám, cũng không cần giấu diếm là có giao tình cùng ta, kỳ thật ta cùng nhân vật thượng tầng của Ty Thiên Giám đều giao tình thâm hậu. Có lẽ ngươi quen biết ta, coi như quốc sư công chính vô tư, Trung Quan Chính cùng Vân Tích đạo nhân cũng sẽ đề bạt ngươi.
Lưu Khê Vân nửa tin nửa ngờ, rốt cục vẫn là nhẹ gật đầu.
Tô Đình dẫn nàng đến biên giới pháp thuyền, chỉ tay một cái, pháp lực bao lấy nàng, đưa nàng xuống dưới.
❖ ❖ ❖
Trong Lạc Việt Quận.
Lôi Thần miếu vẫn hương hỏa cường thịnh.
Thanh Bình thay thế vị trí người coi miếu của Tùng lão năm đó.
Hắn ở chỗ này, thay người đoán xâm giải thích hoặc, cũng có chút bận rộn.
Khách quan mà nói, ở bên ngoài có rất nhiều chùa miếu giả dạng, rất nhiều thần côn giả danh lừa bịp, dù sao Thanh Bình cũng là người tu hành có đạo hạnh, cũng có bản lĩnh thật sự, trừ tai hoạ giải hoặc cho người khác, quan trắc phong thuỷ, trừ tà tránh hung là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hương hỏa của Lôi Thần miếu cũng không thấy giảm đi.
“Chuyện lạ!”
Tô Đình đứng trên tầng mây, chắp hai tay sau lưng, nhìn xuống xuống tới, sờ lên cằm, lầu bầu nói: “Làm sao Lạc Việt Quận lại không xảy ra việc gì? Thanh Bình cũng không có nguy hiểm? Chuyện này cũng không phù hợp với cảnh tượng vốn có khi Tô mỗ hồi hương, chẳng lẽ lại trong số tín đồ tới đó còn giấu giếm nguy cơ, còn chưa ra tay?”
Hắn lầu bầu vài tiếng, rồi cũng rơi xuống tầng mây, đứng trên mặt đất.
Hắn có đạo hạnh cực cao, làm ra một tầng pháp lực ngăn cách, phàm phu tục tử tự nhiên không thể nhìn thấy hắn.
Hắn đứng trên đường phố, quan sát bốn phía, cảm giác rất nhiều nơi đều có thay đổi, kiến trúc cũng có tu sửa, rất khác lúc trước.
Tuy chưa nói tới thương hải tang điền, nhưng so với năm đó hắn rời đi thì nơi này đã có thay đổi không nhỏ.
Tô Đình thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Tuổi trẻ rời nhà già lại trở về, giọng nói quê hương không đổi tóc mai cũng không có suy.”
Hắn vỗ vỗ quần áo, đi vào bên trong Lôi Thần miếu.
Oanh!
Thanh thiên bạch nhật, bỗng nhiên vang lên tiếng lôi đình!
Một tiếng sấm đánh giữa trời quang!
Tô Đình đột nhiên chịu một đạo lôi đình, lảo đảo hai bước.
Uy thế lôi đình không lớn, chỉ có thể khiến người bình thường nguy hiểm đến tính mạng, còn không gây thương tổn được hắn, chỉ là khiến tóc tai của hắn tán loạn, lộ ra vẻ chật vật.
Tình huống gì thế?
Tóc tai Tô Thần Quân bù xù, mặt đầy kinh ngạc.