← Quay lại trang sách

Chương 775 Ngưu Tinh xông miếu bị sét đánh

Sấm sét giữa trời quang.

Tô Thần Quân vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đánh một nhát.

Một đạo lôi đình này giống như sấm chớp trong lúc thời tiết dông tố bình thường, đủ để thương tổn tới tính mệnh của người bình thường, nhưng còn không đến mức khiến Tô Đình hắn có nguy hiểm đến tính mạng.

Chỉ là đạo lôi đình này đánh tới quá cổ quái.

Không phải từ trên trời đánh xuống.

Mà là từ trong miếu bắn ra.

Cách quá gần, chớp mắt đã tới.

Lôi quang chớp mắt đã đến.

Tô Đình bị đánh một đạo như thế, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, trong lòng mờ mịt thì thầm: "Tình huống gì thế?"

Tóc tai hắn bù xù, nhìn xem tòa Lôi Thần miếu này, vẻ mặt kinh nghi bất định.

❖ ❖ ❖

Bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm!

Giữa thanh thiên bạch nhật, khách hành hương tín đồ đều nghe được một tiếng sấm vang gần trong gang tấc này, thậm chí cảm nhận được uy thế đến từ lôi đình, ở trong lòng đều có một loại rung động.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Đây là tiếng gì?"

"Đây là tiếng sấm? Không phải là Lôi Thần hiển linh chứ?"

Đám người đầu tiên là rơi vào hỗn loạn, sau đó chợt có người nghĩ tới điều gì.

Nơi này là Lôi Thần miếu, bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, cũng chỉ có một cách giải thích.

Lôi Thần Thiên Tôn hiển linh!

Người đầu tiên nghĩ đến chuyện này, trong lòng kính sợ, vội quỳ gối, hô to Lôi Thần hiển linh.

Người đến đều là tín đồ, thấy có người quỳ gối, thì cũng đều vội vàng quỳ xuống, miệng lảm bẩm Lôi Thần Thiên tôn.

Nhất là một bộ phận người trong đó, dù cũng coi như thành kính bái thần, nhưng bản thân từng làm qua không ít việc cướp gà trộm chó, thậm chí cả còn có kẻ là ác bá một phương, làm chuyện cùng hung cực ác tới đây cầu thần bái Phật, cống hiến hương hỏa, kì thực cũng không khỏi có chút suy nghĩ muốn chuộc tội, hoặc là những kẻ gần đây cuộc sống không thuận, cho nên muốn cầu thần che chở, tiêu trừ tội nghiệt.

Loại người này vốn trong lòng không yên, bỗng nhiên nghe được sấm sét giữa trời quang, lập tức nghĩ đến tự thân, vội hoảng sợ quỳ gối.

Hơn một trăm tín đồ trong ngoài Lôi Thần miếu này đều quỳ gối, thành tâm tuần lễ.

Thanh Bình làm người coi miếu, bỗng nhiên phát hiện ra biến hóa ở trong miếu, trong lòng không khỏi nhảy lên một cái, vội đứng dậy đến, nhìn ra ngoài, thấy được thiếu niên tóc tai bù xù, mặt đầy kinh ngạc.

Diện mạo thiếu niên kia vô cùng quen thuộc.

Chỉ là từ khi thiếu niên này tu hành có thành tựu, hắn cũng chưa từng thấy bộ dáng đối phương chật vật như thế, dù trên mặt đầy ngạc nhiên, nhưng trong lòng cũng có vẻ cười thầm

❖ ❖ ❖

"Ánh mắt của ngươi là ý gì?"

Tô Đình tức giận không thôi, phát hiện ánh mắt đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác của Thanh Bình, hừ một tiếng, nói: "Trước tiên làm việc của ngươi đi, để nói sau."

Sau khi hắn nói xong, lại lui ra khỏi Lôi Thần miếu.

Giờ phút này Tô Đình thi triển pháp môn cũng không tính cao minh, chỉ tùy tiện ẩn thân hình, để phàm phu tục tử trong ngoài Lôi Thần miếu không thể nhìn thấy hắn... Nhưng là đối với người tu đạo như Thanh Bình thì vãn có thể thấy rõ ràng.

Thanh Bình nghe được lời ấy, lập tức nhẹ gật đầu, nhìn về phía đám người, nói ra: "Khi nãy có một trâu tinh ẩn lẫn trong đám người, có ý đồ mạnh mẽ xông tới Lôi Thần miếu, đã bị Lôi Thần Thiên tôn hạ xuống thiên phạt, hóa thành tro tàn, từ nay về sau, Lạc Việt Quận ta sẽ không có yêu tinh làm hoạn, chư vị cứ yên tâm đi."

Đám người nghe thấy có trâu tinh lẫn trong đám người, lập tức không khỏi kinh hãi, nhưng nghe nói Lôi Thần Thiên Tôn hiển linh, trừ bỏ yêu vật, cũng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.

Thanh Bình thấy thế, mỉm cười.

Việc này qua đi, tất nhiên sẽ lưu truyền rộng khắp, lâu dài tương truyền, Lôi Thần miếu sẽ tăng nhiều hương hỏa, hắn thậm chí có thể xây dựng thêm Lôi Thần miếu.

Ở đây có rất nhiều người, sau khi rời đi nơi đây, tất nhiên sẽ kể lại như tận mắt nhìn thấy.

Việc này tất nhiên sẽ được ghi chép trong huyện chí rồi truyền xuống đời sau, chắc là ghi chép thế này: Hôm ấy, trời trong gió nhẹ, bên trong Lôi Thần miếu đột nhiên nổi lên sấm sét giữa trời quang, có trâu thành tinh ẩn giấu trong đám người, chợt bị sét đánh, ở trước mắt bao người, hóa thành tro tàn, chuyện này truyền khắp bát phương.

❖ ❖ ❖

Tới chạng vạng tối, tín đồ cũng dần tán đi.

Thanh Bình bận bịu cả ngày, nhưng cũng không dám nghỉ ngơi, đi tới cửa lớn.

Giờ phút này Tô Đình đang ở ngoài miếu, mặt không biểu tình.

"Tô Thần Quân hồi hương, sao không vinh quang về thôn, mà lại như cẩm y dạ hành thế?"

Thanh Bình lạnh nhạt nói ra: "Gần đây sự tích về Tô Thần Quân, ta nghe thấy không ít."

Tô Đình cười lạnh một tiếng, nói ra: "Bớt nói sang chuyện khác cho lão tử, trâu tinh là cái quỷ gì?"

Thanh Bình nghiêm mặt nói ra: "Trong Lôi Thần miếu, giữa thanh thiên bạch nhật nổi tiếng sấm, trong lòng mọi người bối rối, cũng nên cho người ta một công đạo... Nói là có yêu tinh xông miếu, bị thiên uy Lôi Thần tiêu diệt, tự nhiên là cách giải thích tốt nhất, đồng thời sau khi chuyện này truyền ra, Lôi Thần miếu ta tất nhiên sẽ có thanh danh càng lớn, ta còn dự định qua một thời gian nữa sẽ xây dựng thêm thần miếu, thậm chí tuyển nhận đồ đệ, nếu không chỉ dựa vào một mình ta, tuy rằng tu đạo có thành tựu, nhưng cũng không thể phân thân, thật sự là bận không qua nổi."

Tô Đình đen mặt hừ một tiếng.

Con hàng này rõ ràng là cố ý, còn mẹ nó yêu tinh xông miếu... Xông miếu còn là trâu tinh, rõ ràng là đang nhắc tới danh hào Đại Ngưu đạo nhân của hắn năm đó.

Thanh Bình cười một tiếng, nói ra: "Không nhắc tới việc này nữa, Thần Quân muốn vào miếu uống trà?"

"Uống trà cái gì? Mới mấy ngày không thấy, Lôi Thần miếu này của ngươi lại xảy ra chuyện gì?"

Tô Đình nhìn vào bên trong miếu thờ, nhíu mày nói ra: "Ta đi vào lại chịu một đạo lôi, mà lại mơ hồ lại có hương hỏa nguyện lực, mượn thần miếu mà hoá sinh ra lôi đình, lúc này ta chỉ có thể ở bên ngoài thần miếu, nếu vào miếu, chỉ một lát sau sẽ có hương hỏa hội tụ thành lôi, còn phải bổ ta."

Thanh Bình nghe vậy, thần sắc hơi lạnh, đánh giá Tô Đình một cái.

Tô Đình tức giận nói: "Thì thế nào?"

Thanh Bình trầm ngâm nói: "Trong tám bộ chính thần, Lôi Bộ quản lý Thiên Phạt, ngươi sẽ không đột nhiên bị sét đánh, nhất định có duyên cớ."

Tô Đình nhíu nhíu mày, nói ra: "Có thể có duyên cớ gì? Nếu không phải trước đó Tô Thần Quân phạm tội, lên phía bắc trảm ma vẫn là công đức vô lượng..."

Hắn nghĩ như vậy, vẻ maetj bỗng nhiên có chút cổ quái, sờ lên cằm, nhớ tới vừa rồi khi chính mình hồi hương đã thuận miệng bịa chuyện hai câu.

Thanh Bình quan sát tỉ mỉ Tô Đình, trầm ngâm không nói.

Tô Đình cũng hiểu biết, tuy rằng đạo hạnh Thanh Bình không cao, nhưng đã chính thức tiếp nhận chức vụ người coi miếu, coi như là nửa hóa thân của thần linh Lôi Bộ hành tẩu ở nhân gian, giờ khắc này, nói là Thanh Bình đang quan sát, không bằng nói là Thanh Bình dựa vào tòa Lôi Thần miếu, mượn nhờ con mắt Lôi Thần, đang quan sát hắn.

Trong lòng biết điểm ấy, Tô Đình cũng không có nhiều lời, mặc hắn quan sát.

Thanh Bình thu hồi ánh mắt, nhíu mày nói ra: "Trên người ngươi không có công đức, ngược lại là tội nghiệt không nhỏ, khiến hương hỏa trong miếu thờ hội tụ thần uy, cho nên có lôi đình bổ ngươi."

Tô Đình nghe vậy, nói ra: "Tội nghiệt? Ta có thể có tội nghiệp gì? Trước đó thiên cổ đại tội là ta trảm thần đều được Thiên Đế miễn xá, cùng chuyện ta lên phía bắc trảm ma, công tội bù nhau, lúc này còn tội nghiệt gì?"

Như vậy nói, Tô Đình lập tức có mấy phần vẻ ngờ vực, "Ta thấy chắc là trong Lôi Bộ có Lôi Công nào đó còn có sát cơ đối với ta, tùy tiện kiếm cớ xuống tay với ta mới phải..."

Thanh Bình lắc đầu nói ra: "Ta lấy thân phận người coi miếu Lôi Thần, mượn Lôi Thần nhãn quan sát, có thể nhìn ra được, trên người ngươi có một tầng tội nghiệt, nhưng đầu nguồn không ở chỗ ngươi, ở chỗ nơi khác, nhưng vì ngươi mà lên."

Tô Đình trầm ngâm nói: "Có ý gì?"

Thanh Bình trầm tư hồi lâu, rốt cục vẫn lắc đầu, nói ra: "Ngươi có đạo hạnh quá cao, mà đạo hạnh của ra quá thấp, dù mượn uy thế của thần miếu, mượn Lôi Thần nhãn thì cũng chỉ có thể nhìn thấy tình trạng này... Ngươi thật sự muốn giải hoặc, chỉ có thành tâm bái thần, khẩn cầu Lôi Bộ Chính Thần hạ giới, mới có thể thay ngươi tiêu tai giải ách."

Tô Đình xì một tiếng khinh miệt, nói ra: "Tô mỗ ta đối đầu với tiên thần, còn cần Lôi Bộ thần linh thay ta tiêu tai giải ách? Trong miếu của ngươi chắc là có pháp khí như Bát Quái pháp cảnh nhỉ, lấy tới chiếu một lần, ta dựa vào thiên nhãn của mình nhìn là được, bằng vào đạo hạnh bây giờ của Tô Đình, nếu mở thiên nhãn này ra, nhưng cũng chưa chắc đã kém Lôi Thần nhãn!"

Hắn không tin, mấy ngày không soi gương, lại đột nhiên nhiễm phải tội nghiệt rắm chó gì đó.

Từ khi trảm thần, Tô Đình hắn có ngày nào không an phận thủ thường?

"Ta mới từ Chính Tiên Đạo tới..."

Tô Đình sờ lên cằm, âm thầm thì thầm: "Không phải là lão đầu Chính Tiên Đạo kia, vô hình để ta cõng nồi gì chứ?"

❖ ❖ ❖

Thanh Bình lấy ra pháp khí của Lôi Thần miếu.

Tô Đình mở ra thiên nhãn, chợt tiếp nhận gương đồng, chiếu tới chính mình.

Ba!

Trên gương đồng, tràn đầy vết rách.

"Lạ lùng..."

Tô Đình sờ lên cằm, thần sắc cổ quái, thầm nghĩ: "Rốt cuộc là ai lừa ta?"