← Quay lại trang sách

Chương 788 Luận tội, tru diệt

Trên trời cao.

Khương Bách Giám hóa ra thần khu, thành thần tướng mặc bạch giáp cao ngàn trượng.

Sau lưng dẫn theo hơn vạn thiên binh, kết thành quân trận, uy áp không thể đỡ.

Ngay cả mãnh hổ là Yêu Tiên cực kỳ hung hãn kia, giờ phút này cũng không khỏi gục đầu xuống, không dám vọng động.

Dù Tô Đình ở ngay trước mặt nó, nó chỉ cần há miệng ra đã đủ để nuốt Tô Đình đã cực kỳ suy yếu vào trong bụng, nhừn nó thật sự không còn dám động.

"..."

Khương Bách Giám nghe được câu nói của Tô Đình thì yên lặng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Đình hơi có vẻ dị dạng.

Lúc đó ra lực lượng vượt qua giới hạn nhân gian, dẫn đến Thiên Đình phát giác, Nhãn Thần tướng- Yến Nhàn quan trắc nơi đây, biết được tất cả.

Mà hắn phụng lệnh Đế Quân hạ giới, Nhãn Thần tướng- Yến Nhàn cũng không dám giấu diếm gì, đều báo cáo rõ tất cả.

Vì vậy đối với chân tướng việc này, vị Nam Thiên thần tướng này cũng hết sức rõ ràng.

Nhìn thiếu niên thương thế thảm trọng, khóc rống nghẹn ngào kia, có thể xưng là diễn kỹ cao siêu, nếu không phải hắn sớm biết nguyên do, thì còn sẽ thật sự tin tưởng.

"Cát Phán..."

Ánh mắt Khương Bách Giám rơi trên người phán quan Địa Phủ, nói: "Ngươi cũng tới?"

Lão phán quan khẽ thi lễ, nói: "Hồi tướng quân, tiểu thần phụng mệnh ÂM THIÊN Tử, tới đây chờ đợi câu hồn."

Khương Bách Giám chuyển mắt nhìn đến Tô Đình, nói: "Hai người các ngươi tranh đấu tự có nguyên do, bản tướng đã sớm biết."

Tiếng khóc của Tô Đình im bặt, không khỏi thở dài một tiếng, lau lau nước mắt, nói ra: "Bẩm tôn thần, vãn bối Tô Đình bây giờ còn chưa tới tiên cảnh, gần như chỉ ở Tầng chín, đạo hạnh thô thiển, bản sự thấp bé, không có lực lượng của tiên thần vượt giới hạn nhân gian. Nhưng tôn hổ yêu này chính là Yêu Tiên đắc đạo, lại tùy ý làm bậy ở nhân gian, đúng là xuất thủ đối với vãn bối, ý mình là tiên thần mà ức hiếp hạng người phàm tục..."

Hắn nói đến đây, đưa tay chỉ mãnh hổ lớn như núi cao trước mắt, nghiêm mặt nói ra: "Lần này tranh đấu, vãn bối đều chỉ phòng thủ, những thứ bị phá hư đều do yêu này, nếu như bàn về tội phá hư nhân gian, thì phải trị yêu này!"

Cát Phán đứng bên cạnh hắn, nghe được những lời này thì sững sờ một lát.

Mà hổ yêu kia nghe lời này, con mắt như muốn nứt ra, dữ tợn mà hung ác điên cuồng, sát cơ hung lệ, sát ý trong đôi mắt gần như ngưng tụ thành thực chất, gần như muốn tràn ngập ra, bao phủ Tô Đình.

Tô Đình lại giống như chưa phát hiện, tiếp tục nói ra: "Tôn thần nhìn xem, Yêu Tiên này có sát cơ nồng đậm như vậy, khi tôn thần suất quân hạ giới mà còn dám làm càn như thế, vọng động sát cơ, đủ thấy hắn kiệt ngạo bất tuần... Yêu Tiên này tất nhiên không phải lần đầu gây nên, nó tất nhiên đã gây họa làm nhân gian rối loạn lâu vậy, chỉ là lần này mới chọc tới Tô mỗ, chưa thể đắc thủ, rồi kinh động Thiên Đình."

Khương Bách Giám nghe hắn nói bậy một phen, nhưng thần sắc cũng như thường, chậm rãi nhìn về phía hổ yêu, nói: "Lần này tranh đấu, lúc đầu do ngươi mà ra, ngươi có lời gì muốn nói?"

Hổ yêu nằm thấp xuống tới, không dám vọng động, chỉ đáp: "Tôn thần chớ trách, thiếu niên này từng trộm tiên tửu của tiểu yêu, cho nên tiểu yêu không cam lòng, tìm hắn chấm dứt nhân quả, đấu một trận như thế, tự biết nhiễu loạn thế gian, quả thực không ổn, cam nguyện bị phạt... Nhưng chuyện này có nguyên nhân, cũng không phải là vô cớ làm bậy ở nhân gian, mong rằng tôn thần tha lỗi."

Khương Bách Giám nghe lời này, khôngó trả lời, chỉ là ánh mắt lại nhìn tới Tô Đình, nói: "Ngươi có bản lĩnh đã tới cấp độ tiên thần, đấu pháp ở nhân gian vốn nên bị bắt lên trời luận tội, nhưng đạo hạnh của ngươi không đủ tiên cảnh, cũng không tính là chân chính làm loạn trật tự."

Tô Đình nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Tôn thần minh giám, lần này tranh đấu, Tô mỗ cũng tự biết vượt ra giới hạn nhân gian, phòng ngừa nhiễu loạn nhân gian, phòng ngừa tác động đến quá rộng, cho nên luôn phòng thủ, chưa dám công phạt."

Khương Bách Giám im lặng không nói.

Cát Phán liếc về trong ngực Tô Đình.

Hồ lô màu đỏ trong ngực vừa mới bỏ vào kia.

Đó là hồ lô có thể thí tiên đồ thần.

Nếu không phải Khương Bách Giám kịp thời xuống, hổ yêu kia sớm đã vẫn lạc.

Tiểu tử hỗn trướng sát tính rất mạnh này còn dám tự nhận là luôn phòng thủ?

"Việc ngươi ở nhân gian, nên có Ty Thiên Giám xử trí, bản tướng đi chuyến này, cũng không bắt ngươi hỏi tội."

Khương Bách Giám nhìn hổ yêu kia, chậm rãi nói ra: "Nhưng ngươi làm tiên thần, thì lại khác biệt."

Trong đôi mắt to lớn của hổ yêu lấp loé quang mang.

Nhưng nó cũng biết được, vị Nam Thiên thần tướng này làm thế cũng không tính là làm việc thiên tư.

Dù sao đạo hạnh của Tô Đình chỉ là Tầng chín, đúng là còn nằm trong phạm trù phàm trần.

Chỉ là bản lĩnh đấu pháp của Tô Đình quả thực quá cao.

Lấy Dương Thần chiến đấu với tiên thần, xem như ngàn năm hiếm thấy.

Nhưng cho dù có thể chiến với tiên thần, nghiêm chỉnh mà nói, chỉ cần đạo hạnh của Tô Đình không vượt ra giới hạn nhân gian thì hắn không tính là phạm vào thiên quy.

❖ ❖ ❖

"Tôn thần xử trí tiểu yêu như thế nào?"

Hổ yêu tự biết tiên thần nhiễu loạn nhân gian sẽ bị luận tội, nhưng chuyến này nó không có nghiệp chướng, tội lỗi không nặng, nhưng cũng không có lòng phản kháng, chỉ rủ xuống hỏi.

Khương Bách Giám lạnh nhạt nói: "Ngươi làm Yêu Tiên đắc đạo, dám can đảm họa loạn nhân gian, ảnh hưởng các phương quá lớn, luận tội đương tru."

Hổ yêu bỗng nhiên chấn động, cả kinh nói: "Cái gì?"

Khương Bách Giám bình tĩnh.

Tô Đình lại có chút kinh dị.

Ngay cả Cát Phán đều lộ ra sắc mặt khác thường.

❖ ❖ ❖

Địa Tiên Chính Nhất cách đó mấy trăm dặm, ánh mắt cũng nghiêm nghị hơn.

Làm Tiên gia đắc đạo, ở nhân gian làm bậy, tự có tội lỗi.

Nhưng yêu này ở hải vực này là chỗ hoang vu, cũng không tác động đến sinh linh bách tính giữa phàm trần tục thế, chỉ là để tôm cá nhỏ trong hải vực gặp nạn, chưa nói tới tạo thành bao lớn loạn tượng đối với nhân gian.

Theo cái nhìn của hắn, yêu này xuất thủ ở nhân gian, tội lỗi khó thoát, nhưng tác động đến không rộng, ảnh hưởng không lớn, bởi vậy tội này tuy có, nên trừng phạt, nhưng tội lỗi nặng nhẹ có khác, cũng không đến mức lấy mạng một Yêu Tiên.

Lần này Khương Bách Giám phán quyết quả thực quá nặng!

Nhưng hắn phụng mệnh hạ giới, sao lại phạt nặng như thế?

Ánh mắt Chính Nhất trầm ngưng.

❖ ❖ ❖

"Tôn thần!"

Hổ yêu lập tức đứng dậy, ngang nhiên ngửa mặt lên trời gào thét, nói: "Tiểu yêu cho dù thi pháp ở nhân gian, nhưng cũng chưa từng tàn sát ức vạn sinh linh, không có đại tội nghiệt gia thân, sao lại chịu tội chết?"

Thân thể Khương Bách Giám cao ngàn trượng giơ trường thương chỉ xuống, nói: "Ngươi không phục sao?"

Hổ yêu gầm thét lên: "Ta từng nhận ân đức của Đạo Tổ cùng thiên đế, bây giờ ngộ ra Tiên Đạo, cho dù có tội chết, cũng nên được khoan hồng! Tại sao một tội danh không quan trọng như vậy mà ngươi lại muốn tru sát với ta?"

Vẻ mặt Khương Bách Giám lãnh đạm, nói ra: "Bản tướng xử lý việc này, bình phục loạn này, có quyền lực định tội, dù ngươi là lai lịch phương nào, cũng sẽ bị phạt."

Hổ yêu trầm giọng nói: "Tôn thần có biết ta nghe mệnh người nào để tới chỗ này?"

Khương Bách Giám nhíu lông mày lại.

Tô Đình lập tức nín hơi, ánh mắt trở nên ngưng trọng.

Ngay cả Địa Tiên Chính Nhất cách đó mấy trăm dặm, cũng không khỏi nheo lại đôi mắt.

Khương Bách Giám lẳng lặng nhìn hổ yêu.

Hổ yêu đang muốn tiếp tục mở miệng, nhưn ngữ khí bỗng nhiên trì trệ.

"Nhận lấy cái chết!"

Oanh!

Thần tướng mặc giáp trắng vung trường thương, từ trên trời đâm rơi xuống tới!

Hơn vạn thiên binh sau lưng kết trận mà lên, trường thương đâm thẳng!

Hơn một vạn thiên binh cùng bắn ra pháp lực, nay tụ vào thân Nam Thiên thần tướng!

Thương này xuyên qua hư không, bắn đến nhân gian!

Ngay cả Tô Đình cũng phải nín hơi!

Cho dù hổ yêu không phải Tiên gia bình thường!

Nhưng Khương Bách Giám tụ lại thần lực của hơn một vạn thiên binh, trường thương này rơi xuống, chính là Chân Tiên cũng phải thận trọng!

Phù!

Hổ yêu kia chỉ kịp thét dài một tiếng!

Trường thương đã đâm xuyên đầu lâu của nó!

Mũi thương đâm vào đáy biển!

"Đây..."

Tô Đình ngay tại trước đầu hổ yêu, cách đó mười trượng.

Trường thương xuyên qua đầu hổ.

Khí tức từ trường thương đập vào mặt.

Trong lòng Tô Đình hết sức rung động.

"Thu!"

Khương Bách Giám thu hồi trường thương.

Trường thương xuyên qua đầu lâu hổ yêu lập tức bay về.

Mũi thương dưới đáy biển thu hồi, lưu lại một lỗ sâu rộng mấy chục trượng, sâu không thấy đáy, nước biển lập tức rót vào bên trong.

Mà mũi thương xuyên qua đầu hổ yêu, bay trên trời.

Tô Đình thình lình thấy, trên mũi thương treo một sợi khí tức.

Nguyên Thần Tiên gia!