← Quay lại trang sách

Chương 789 Ban thưởng

Tràng diện rơi vào yên tĩnh.

Thần tướng mặc giáp trắng cao ngàn trượng cầm trường thương, tụ lại lực lượng của hơn một vạn thiên binh, đâm xuống một thương xuyên qua Yêu Tiên.

Dù hiện tại Yêu Tiên đã bị hao tổn cực nặng, thương thế không cạn, nhưng cuối cùng vẫn là một vị Tiên gia đắc đạo.

Nhưng một vị Tiên gia có tu vi thâm hậu, trong hàng ngũ Tán Tiên cũng coi như có nội tình, thế mà lúc này lại bị đâm xuyên đầu lâu.

Trường thương thu về, mang đi Nguyên Thần Tiên gia.

Trên mũi thương có chứa thần uy sắc bén lạnh thấu xương.

Tô Đình chỉ cách hổ yêu mười trượng, chỉ cảm thấy toàn thân như có vô số châm nhọn đâm thủng làn da, trong lòng càng nghiêm nghị.

Cát Phán xuất thân từ U Minh Địa phủ, đối với uy thế của thiên thần lại càng cảm thấy nặng nề, lập tức bay lui lại hơn trăm trượng.

❖ ❖ ❖

Cách đó mấy trăm dặm.

Địa Tiên Chính Nhất chau mày.

Một thương khi nãy có thể nói là cực kì kinh người.

Không chỉ là thần lực của chính vị Nam Thiên thần tướng- Khương Bách Giám này, mà còn có lực lượng của hơn một vạn thiên binh hội tụ, cho dù hắn là Tiên gia đã gần tới cấp độ Chân Tiên, đều cảm thấy một luồng rung động khó tả.

Mà khiến hắn cảm thấy nghiêm nghị như thế cũng không phải là một thương mà Khương Bách Giám dùng để tru diệt Tiên gia kia.

Mà là thời điểm một thương này rơi xuống.

"Sao giống như là diệt khẩu vậy?"

❖ ❖ ❖

Cách đó hơn nghìn dặm.

Hồng Y cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Nàng đã nhìn thấy thiên binh thiên tướng từ Thiên Đình hạ xuống.

Khi nãy Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám tụ tập lực lượng của hơn một vạn thiên binh rồi ngưng tụ trong một thương, khiến thần linh như nàng cũng cảm thấy có nguy cơ vẫn lạc.

"Hỏng bét, Tô Đình có lực lượng so với tiên thần, cùng Yêu Tiên kia tranh đấu ở đây, khiến các phương rung chuyển, chỉ sợ lần này Thiên Đình chính là xuống để giáng tội."

Hồng Y âm thầm kinh hãi: "Lần trước hắn trảm thần, khó khăn lắm mới được Đế Quân đặc xá, nhưng lại khiến tiên thần các phương không thích, lần này lại gây chuyện, chỉ sợ không dễ giải quyết."

Nàng thở sâu, độn quang càng nhanh.

❖ ❖ ❖

Hổ yêu bị một thương đâm xuyên đầu.

Đôi mắt to lớn lập tức mất đi thần thái.

Thân thể trăm trượng nằm ở trên biển, chìm nổi bất định.

Tô Đình cũng phải nín hơi, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

Một thương này cực kì kinh người, bên trong tích chứa thần lực trầm hậu.

Nếu như thần lực thả ra, đủ khiến mấy ngàn dặm xung quanh sụp đổ trong nháy mắt.

Nhưng Khương Bách Giám lại ngưng tụ thần lực như thế vào trong thương, không lộ ra ngoài một chút nào.

Chính là bởi vậy nên một thương này hết sức lăng lệ, ngay cả đầu của Yêu Tiên đều bị xuyên thấu trong nháy mắt.

Càng quan trọng hơn là một thương này xuyên qua, lại không ảnh hưởng đến xung quanh.

Ngay cả Tô Đình chỉ cách đó mười trượng cũng chỉ cảm nhận được uy thế khiến hắn hồi hộp, kì thực cũng không bị thần thương tác động đến.

"Khi Nam Thiên thần tướng còn sống, thanh danh không vang dội, thậm chí hậu thế đánh giá là tài chí tầm thường, nhưng tài năng của hắn hoàn toàn không kém Quách Trọng Kham vang danh khắp thiên hạ, mà lúc ấy thân là tướng lĩnh chốnv, trình độ võ nghệ của hắn cũng đã đạt tới hàng ngũ võ đạo đại tông sư, bây giờ đã thành thần, việc vận dụng thần lực đã thuần thục như thế."

Trong lòng Tô Đình có phần là kính nể.

Mà sau lưng hắn, Cát Phán đã liên tục lùi lại ba trăm trượng mới ngừng lại được.

"Đại tướng quân, việc này không hợp quy củ."

Cát Phán ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt rơi vào Nguyên Thần của hổ yêu kia, chầm chậm nói ra: "Hổ yêu này hôm nay gặp nạn, thân tử đạo tiêu, Nguyên Thần nên do lão phu lĩnh đi, đi tới Địa Phủ một lần, luận công tội tội nghiệt khi còn sống, sau đó do Thượng Minh Âm Thiên Tử tự mình xử trí."

Khương Bách Giám nghiêm nghị, nói ra: "Cát Phán không cần tức giận, hổ yêu này loạn thế, phải bị tru sát, nhưng bản tướng là nghe lệnh Đế Quân xuống đây, lúc về cũng coi có vật để phục mệnh, Nguyên Thần của hổ yêu này, bản tướng sẽ mang về thiên cung phục mệnh, xin Đế Quân cân nhắc quyết định."

Dừng một chút, Khương Bách Giám nói ra: "Nó từng nhận ân đức của Đế Quân nên mới có cơ duyên thành tiên, bây giờ gặp sát kiếp, cũng nên để Đế Quân xử trí. Cát Phán yên tâm, Nguyên Thần của Yêu Tiên này tự nhiên sẽ luận công đức tội nghiệt để đưa ra quyết định xử lý, nếu như cần luân hồi chuyển thế, tự nhiên sẽ đưa vào Địa Phủ."

Cát Phán nhíu nhíu mày, cuối cùng đành nói ra: "Đã như thế, lão phu cũng chỉ coi như tay không một chuyến."

Khương Bách Giám thu lại trường thương, cũng thu lấy Nguyên Thần Tiên gia kia về, thi lễ với Cát Phán, nói ra: "Tạm biệt Cát Phán, sau khi trở về Địa Phủ, thay mặt bản tướng vấn an Âm Thiên Tử."

Cát Phán nghe vậy, thần sắc hòa hoãn, gật đầu nói ra: "Ngươi có lòng."

Tô Đình mơ hồ biết được tám trăm năm trước, trước khi Khương Bách Giám độc lập chèo chống Thục quốc, thì có một vị gọi là Cát tướng, bây giờ là Thượng Minh Âm Thiên Tử. Nói một cách nghiêm chỉnh thì bọn hắn cũng xem như cùng xuất thân từ Thục quốc, về sau Khương Bách Giám cũng coi như tiếp nhận di chí của Âm Thiên Tử khi còn sống, đáng tiếc không thành công, cuối cùng lấy thân đền nợ nước.

"Cáo từ."

Cát Phán liếc mắt nhìn Tô Đình một cái rồi thân hình chợt biến mất dần.

Tô Đình luôn cảm thấy trong ánh mắt của ông ta bao hàm thâm ý, trong lòng thầm nghĩ cổ quái.

Khương Bách Giám nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Bản tướng lên trời phục mệnh, nhưng ngươi cần tự mình hiểu lấy, dù ngươi chưa đắc đạo thành tiên, nhưng lại có lực lượng của tiên thần, cố gắng hết mức không cần sinh sự."

Tô Đình vội thi lễ, nói: "Vãn bối xưa nay không phải loại người chuyên gây chuyện thị phi, lần này sở dĩ giao thủ cùng nó, cũng là vì ngăn cản yêu hổ này gây họa nhân gian, mới phấn đấu quên mình đứng ra, liều chết hộ vệ, khiến tổn thế nặng nề như vậy, nhưng trong lòng cũng không hối hận, không cầu ban thưởng..."

"Bản tướng hiểu rõ."

Khương Bách Giám bình tĩnh nói: "Thi thể của Yêu Tiên, bản tướng cũng lưu lại, ban cho ngươi."

Tô Đình nghe vậy, vui mừng quá đỗi, nhưng lại nói: "Thế này làm sao được? Tô mỗ xuất thủ, vốn không tư tâm..."

Khương Bách Giám không biểu tình nói: "Đã như vậy thì..."

Tô Đình xoay chuyển lời nói, ngữ khí đột biến, lại nói: "Nhưng trưởng giả ban thưởng lại không dám từ, vãn bối cũng không thể làm tướng quân mất mặt mũi, huống chi chuyến này tướng quân là phụng mệnh Đế Quân, lần này nếu như là Thiên Đế ban thưởng, vãn bối cũng không dám không nhận."

Khương Bách Giám không mở miệng.

Thân ảnh của hắn càng lúc càng mờ nhạt.

Ngay cả hơn một vạn thiên binh sau lưng đều dần mờ nhạt.

Chỉ là trước khi biến mất, chỉ thấy Khương Bách Giám nhìn về phía trước, nơi Chính Nhất đang đứng, chợt lại nhìn tới một phương hướng khác, đang có một vệt thần quang chạy tới nơi đây.

Khóe miệng của hắn câu lên một nụ cười, chợt biến mất không thấy gì nữa.

Tô Đình thở ra một hơi thật dài, nhìn về phía thi thể mãnh hổ trước mắt.

Thi thể mảnh hổ trăm trượng, cũng không phải hổ yêu bình thường.

Đây là một Yêu Tiên, dù cho là hổ yêu, nhưng cũng là Tiên gia chân chính đắc đạo.

Đây mới thực là Tiên thể.

"Không đúng."

Tô Đình nhìn nước biển dưới thi thể Yêu Tiên gần như đã bị nhuộm đỏ, cũng gần như sôi trào, trong lòng lập tức đau nhức kịch liệt, mắng thầm: "Máu hổ đại bổ a..."

Hắn có ý muốn chặn lại lỗ thủng, lại bất đắc dĩ là pháp lực gần như kiệt quệ, chỉ có thể khóc không ra nước mắt, đành phải thử nghiệm miễn cưỡng vận công, hơi khôi phục pháp lực.

Nhưng hắn vừa mới muốn chuẩn bị, lại cảm giác một khí tức cực kì lăng lệ rơi trên người.

Trong lòng Tô Đình run lên, vội vàng nhìn lại.

Chỉ thấy trên mặt biển có thêm một người.

Người này mặc đạo bào, thần sắc đạm mạc, tay cầm kiếm, sắc bén lăng lệ.

Người này đứng ở trên mặt biển, thân ở nhân gian lại giống như mờ mịt vô tung, giông như đứng trên đám mây.

"Vãn bối Tô Đình, tham kiến Chính Nhất Địa Tiên."