Chương 790 Hổ Yêu phong thần
Chính Nhất đi trên mặt biển.
Đạo bào trên người hắn theo gió mà động, chầm chậm đi tới.
Hắn tới gần cách Tô Đình trăm trượng, rốt cục cũng ngừng lại.
Hắn đứng trên biển, thân ở nhân gian lại giống như không ở giới này.
Hắn từng là trích tiên, thế nhưng tự hủy đi ưu thế Tiên Thiên, dù bây giờ cũng đã đắc đạo thành tiên, nhưng con đường đã hoàn toàn khác biệt.
"Không hổ là nhân vật kỳ tài đương thời, có thể nổi danh cùng trích tiên."
Chính Nhất bình tĩnh nói ra: "Lần trước gặp ngươi, đạo hạnh của ngươi vẫn còn khá thấp, thế mà bây giờ đã có bản lĩnh sóng vai cùng Tiên gia."
Tô Đình cười một tiếng, nói: "Quá khen."
Chính Nhất chậm rãi nói ra: " Thật lòng mà nói cho tới bây giờ thì ta không hề quá khen, ngươi đúng là không tầm thường, nếu không phải trước đó từng gặp ngươi, có lẽ ta còn cho rằng ngươi là một vị trích tiênv... Tám trăm năm trước, ta sinh ra chính là tiên thiên đạo thể, một vị nữ tử tổ tiên của Cát Chính Hiên dù sinh ra là phàm thân, lại sinh ra đã có đạo quả, đáng tiếc ngươi cũng không phải thế."
Hắn nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Ngươi không phải là trích tiên, nhưng lại có thiên tư cực cao, tiền đồ bất khả hạn lượng, đáng tiếc ngươi liên lụy quá nặng, lại có là đầu nguồn khiến trật tự tam giới lục đạo rối loạn."
Tô Đình lặng lẽ cười thanh âm, nói ra: "Thủ Chính Đạo Môn lấy thủ hộ trật tự tam giới lục đạo làm nhiệm vụ của mình, ngài là Địa Tiên của Thủ Chính Đạo Môn, không phải là muốn giết ta chứ?"
Chính Nhất nói ra: "Lần này vốn là cơ hội loại trừ ngươi, đáng tiếc Khương Bách Giám tới quá sớm, giải trừ khốn cục của ngươi, lại tru sát hổ yêu kia, đồng thời truyền lời của Đế Quân là tha thứ tội lỗi ngươi gây họa làm nhân gian loạn... Đây là ý của Thiên Đình, ta cũng không thể làm trái, không thể coi đây là lấy cớ để tru sát cho ngươi, lần này coi như thôi."
Tô Đình nhẹ nhàng thở ra, nói: "Đa tạ đã tha một đường sống."
Chính Nhất nói ra: "Ta cũng là không ác cảm gì với ngươi, nếu không phải ngươi trảm thần, trái với tôn chỉ Thủ Chính Đạo Môn ta lập giáo, có lẽ sau này khi ngươi đắc đạo thành tiên, còn có thể kết giao cùng ta."
Hắn dừng lại một chút, nói ra: "Việc đã đến nước này, sau này ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu còn tiếp tục làm trái với trật tự tam giới lục đạo, ta sẽ không nương tay với ngươi."
Tô Đình thi lễ, nói: "Vãn bối ghi nhớ lời dạy bảo."
Chính Nhất lập tức hóa thành một đạo quang mang, vọt lên tận trời, bay về phía Thủ Chính Đạo Môn.
Tô Đình nhẹ buông tiếng thở dài, hắn cung không ác cảm với vị Địa Tiên của Thủ Chính Đạo Môn này, mà ngược lại bởi vì lúc trước ở Thủ Chính Đạo Môn, luyện hóa một đóa Tử Liên, lúc đó từng được vị Địa Tiên này chỉ điểm, cũng coi như có tình nghĩa dạy bảo.
Đáng tiếc, từ nay về sau sợ là khó mà thân cận.
❖ ❖ ❖
Hồng Y bay tới chỗ này.
Chính Nhất vừa rời đi.
Nàng nhận ra vị Địa Tiên của Thủ Chính Đạo Môn kia, cũng hiểu bây giờ Thủ Chính Đạo Môn đối với Tô Đình đã tràn đầy địch ý, trong lòng hơi trầm xuống.
Mà Chính Nhất lại đi về phía Thủ Chính Đạo Môn, nàng nhìn tới Tô Đình, dù bị thương nặng nhưng lại chưa chết, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi thế nào rồi?"
Hồng Y hạ tốc độ chậm lại, nhìn thấy sắc mặt Tô Đình trắng bệch, khí tức uể oải.
Giờ phút này Tô Đình pháp lực kiệt quệ, mà trên vai còn sót lại pháp lực của Tiên gia, làm vết thương của hắn khó mà khiến khép lại, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ thê thảm chật vật.
Trong lòng Hồng Y căng thẳng, muốn lập tức trị thương cho hắn.
Đã thấy Tô Đình lộ ra nét mừng, lại vội hô: "Máu của ta..."
Hồng Y vận khởi thần lực, lướt qua vết thương của hắn một vòng, nói: "Ta đang muốn chữa cho tổn thương cho ngươi."
Trong lòng Tô Đình quýnh lên, vội vàng muốn nói nhưng hụt hơi, suýt nữa thì đã hôn mê.
Hồng Y vội áp khí tức của hắn xuống, nói: "Ta chữa tổn thương cho ngươi, ngươi gấp cái gì?"
Tô Đình thở hào hển nói: "Ta một lát không chết được, đau đớn một chút không tính là cái gì, mau chặn đầu con hổ kia cho ta, không thể để máu chảy ra."
Hồng Y nghe vậy, vội quay đầu nhìn lại.
Thi thể mãnh hổ dài trăm trượng tựa như một hòn đảo nhỏ, chìm nổi trên mặt biển.
Đôi mắt hổ yêu kia đã mất đi thần thái, nhưng vẫn trợn mắt tròn xoe, chết không nhắm mắt, mặt hổ dữ tợn cực kỳ đáng sợ.
Mà ở dưới đầu hổ, nước biển màu đỏ đang sôi trào, phạm vi không ngừng mở rộng.
"Yêu Tiên?"
Hồng Y lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, lập tức hiểu được ý của Tô Đình, nàng vận chuyển pháp lực, ngăn chặn lại lỗ máu trên đầu mãnh hổ.
Nàng hơi ngơ ngác một chút,
Dường như nhớ tới cái gì, nàng lại lấy ra một bình ngọc, chỉ tay một cái.
Một vùng nước biển bị nhuộm đỏ dưới người hổ yêu lập tức hóa thành một cột nước, tựa như rồng nước rót vào bình ngọc.
Một bình ngọc nho nhỏ, thế mà lại có thể chứa rất nhiều nước biển.
Tô Đình thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra, toàn thân mềm nhũn, lẩm bẩm nói: "May là ngươi mang theo bình ngọc, không lãng phí những huyết thủy này... Cũng may lúc trước tôm cá trong nước biển này đã vội rời đi hết, nếu không thì ở trong nước biển nhận được huyết thủy này, chắc chắn sẽ thành tinh hóa yêu, đột nhiên chiếm được chỗ tốt của ta..."
Hồng Y bất đắc dĩ nói: "Ngươi đúng là kẻ tham tiền."
Tô Đình tranh luận nói: "Ta bình thường vẫn luôn rất hào phóng, nhưng lần này khác, đây là thân thể Yêu Tiên, mà lại là thi thể loài hổ, dù ta không hiểu được luyện đan, lấy về nấu canh, đó cũng là tài liệu thượng đẳng, chính là hổ tiên canh..."
Ba!
Hồng Y vỗ đầu hắn một chút, tức giận nói: "Nói nhảm gì đấy?"
Tô Đình nói ra: "Ta nói hổ huyết đại bổ, dù lưu ở trong nước biển, lấy về tưới đất, cỏ cây trước cửa động phủ của kia có thể sẽ trở thành linh dược, không chừng mấy đóa hoa nhỏ kia sẽ sinh ra tiểu yêu tinh, vừa vặn làm nha hoàn, đấm chân niết lưng, bưng trà dâng nước cho ta, còn có thể dưỡng thương cho ta..."
Hắn tự lẩm bẩm, dần dần mê man đi.
Hồng Y có phần là bất đắc dĩ, chỉ tay một cái.
Một dây leo từ trong tay bắn ra.
Dây leo rời khỏi người, càng xa thì càng lớn, mà lại không ngừng chia ra, bay đến phía trước, giống như là có ngàn vạn dây.
Hổ yêu trăm trượng, lập tức bị dây leo này buộc chặt.
Một tay Hồng Y nhấc Tô Đình, một tay nắm dây leo, muốn bay lên trời.
"Đợi đã..."
Tô Đình bỗng nhiên tỉnh lại, nói ra: " Ngũ Hành giáp, thần đao, mảnh vỡ thần giáp của ta ở trong vùng biển này, nhất định phải tìm trở về!"
Tinh thần hắn sáng láng, vội nói ra: "Còn có pháp thuyền của ta."
Hồng Y gật đầu nói ra: "Được, ta sẽ đi tìm."
Nàng vừa nói xong, Tô Thần Quân đã lại ngủ mê man rồi.
❖ ❖ ❖
Trên Thiên Đình.
Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám mặc bạch giáp, tay trái cầm chuôi kiếm, tay phải cầm thương, đứng ở trước điện.
"Tuyên Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám tiến điện."
Khương Bách Giám nghe vậy, đưa trường kiếm bảo kiếm cho thiên binh bên cạnh, sau đó mới là đi vào trong điện.
Trên đại điện, chỉ thấy thiên đế ngồi trên cao, hoàng bào đế quan, thần thái uy nghiêm.
"Thế nào rồi?"
"Đã tru sát hổ yêu, lưu lại tiên thân, rút lấy Nguyên Thần Tiên gia đưa lên trời luận tội, xin Đế Quân cân nhắc quyết định."
"Rất tốt."
Đế Quân vẫy tay.
Hai tay Khương Bách Giám nâng một đoàn tiên quang mờ mịt khó dò, lập tức bị hút đi, rơi vào trong tay Đế Quân.
"Ngươi trở về đi."
"Tuân mệnh."
Khương Bách Giám không nhiều lời, rời khỏi đại điện, trở về chỗ cũ, trấn thủ Thiên môn.
Mà Đế Quân nhìn đoàn tiên quang trong tay, chỉ tay một cái.
Chỉ thấy tiên quang lập tức hiển hóa, biến thành một Tiểu Hổ, chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng lại hết sức ngưng tụ, tràn ngập khí tức huyền diệu.
"Xử trí ngươi như thế nào?"
Đế Quân khẽ cười một tiếng, nói: "Tiên thân của ngươi để lại cho Tô Đình, như thế cũng tốt, thôi, trẫm tạm thời phong ngươi một thần chức, những chuyện còn lại để sau này bàn lại."