← Quay lại trang sách

Chương 801 Tô Đình cùng thiếu nữ

Bây giờ Bạch Hương thành đã là kinh thành của tân triều.

Tân triều trải qua hơn mười năm phát triển, đã đứng vững bước chân, bây giờ căn cơ đã vững chắc.

Mà kinh thành này cũng là thành trì phồn hoa nhất trong cảnh nội tân triều.

Lần này Huyền Thiên bộ tổ chức thịnh hội, thu hút không ít người tu hành tới đây.

Bởi vì thịnh hội tổ chức cho thế hệ trẻ tuổi, cho nên bây giờ kinh thành phần lớn là người tu hành thế hệ trẻ tuổi, đương nhiên, cũng không thiếu nhân vật có tuổi hộ tống hậu bối đồng môn tới đây, cũng không thiếu người tới đây du ngoạn, tham gia náo nhiệt một chút.

"Tiểu đệ đệ, ngươi cũng đến kinh thành xem náo nhiệt sao?"

Thiếu nữ cười hì hì nói: " Trưởng bối nhà ngươi đâu?"

Tô Đình bất đắc dĩ nói: "Ta tự mình tới, không có trưởng bối đi theo, còn nữa, ngươi có thể đổi cách xưng hô hay không?"

Thiếu nữ nhéo nhéo khuôn mặt của hắn, nói: "Gọi tỷ tỷ nha."

Tô Đình bị nàng ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc, hữu khí vô lực nói: "Ngươi vẫn nên gọi ta là tiểu đạo sĩ thôi."

Thiếu nữ lên tiếng: "Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, trưởng bối trong nhà ngươi lại nhẫn tâm để ngươi một mình đi ra bên ngoài, cũng không sợ ngươi bị người khác bắt cóc sao? Nhưng cũng may ngươi không gặp phải người xấu trước, ngược lại là gặp được tỷ tỷ trước, những ngày này ngươi cứ đi theo tỷ tỷ thôi, tránh để ngươi bị người khác bắt cóc..."

Tô Đình lầu bầu nói: "Sao ta cứ có cảm giác là ngươi muốn bắt cóc ta thế?"

Thiếu nữ không khỏi cười ra tiếng, nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi chơi thật vui."

Tô Đình dán mặt trước ngực nàng, trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi mới chơi thật vui ấy, đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn đần độn, không có một chút cảnh giác nào."

Thiếu nữ nói ra: "Đúng rồi, tiểu đệ đệ, ngươi là đạo sĩ nhà nào?"

Tô Đình vốn muốn nói Nguyên Phong Sơn, lại sợ uy danh tiên tông quá thịnh mà hù dọa nàng, nên thuận miệng bịa chuyện nói: " Trung tâm huấn luyện kỹ thuật tiên pháp Nam Tường."

Thiếu nữ kinh ngạc nói: "Đây là môn phái nào? Sao tên môn phái nghe cổ quái như vậy? Mà tỷ tỷ cũng chưa từng nghe qua..."

Tô Đình trợn trắng mắt, nói ra: "Đây là vì ngươi cô lậu quả văn."

Thiếu nữ nghĩ nghĩ, cũng gật đầu nói: "Nói cũng phải, tông phái trong thiên hạ có nhiều như vậy, tỷ tỷ cũng không thể biết hết. Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi đi theo tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ vẫn phải tham gia thịnh hội, đến lúc đó ngươi tìm một nơi, xem ta biểu hiện, không cho phép chạy lung tung..."

Tô Đình bất đắc dĩ nói: "Ta từ bên ngoài đến, cũng là vì tham gia thịnh hội."

Thiếu nữ nghe vậy, run lên nửa ngày, rồi không khỏi bật cười ra tiếng, nói: "Ngươi cũng tới tham gia thịnh hội? Chỉ dựa vào dáng người bé xíu này của ngươi?"

Tô Đình giang tay ra, nói: "Đều nói người không thể xem bề ngoài, bản lĩnh của ta rất cao đấy, huống chi thịnh hội này là Huyền Thiên bộ tổ chức, cũng không đến mức động một tí là náo ra nhân mạng?"

Thiếu nữ gật đầu nói ra: "Nói như vậy cũng không sai, nhưng ngươi còn nhỏ như vậy, lỡ may bị thua, bị người khác đánh thì cũng không nên khóc nhè."

Tô Đình hoàn toàn không còn gì để nói, đúng thật là bị nàng xem như đứa bé ba tuổi.

"Huyền Thiên bộ ở ngay đằng trước, ngươi ở cùng một chỗ với ta đi."

"..."

Tô Đình thở dài một tiếng, cực kỳ bất đắc dĩ, nha đầu này không khỏi quá dễ tin người, mặc dù diện mạo bây giờ của hắn chỉ là một tiểu đạo sĩ, nhưng mới gặp mặt một lần trên đường đã định ở chung một chỗ, nha đầu này cũng quá ngây thơ rồi..

"Ta tới tham gia thịnh hội, Huyền Thiên bộ sẽ chủ động chuẩn bị chỗ ở cho ta, mới không thèm chen cùng một chỗ với ngươi. Hơn nữa luôn nói nam nữ thụ thụ bất thân..."

"Tên nhóc nhà ngươi còn nam nữ thụ thụ bất thân?" Thiếu nữ cười đến mức hai mắt híp lại thành vành trăng khuyết.

"..." Tô Đình nửa ngày không nói gì, thậm chí đang nghĩ có nên thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp ở cùng nhau rồi đẩy ngã cô nương đần độn hay không.

Nhưng hắn ngẩng đầu nhìn lên, vẫn rụt cổ một cái.

"Đi thôi, sắp đến Huyền Thiên bộ rồi."

"Được."

Tô Đình mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ quên cái gì, nhưng ngửi mùi thơm cơ thể mềm mại của thiếu nữ chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Dù sao hắn cũng cảm thấy chuyện mình bỏ quên cũng không phải chuyện lớn quan trọng gì.

❖ ❖ ❖

Mà ở bên ngoài Huyền Thiên bộ.

Hổ yêu khóc không ra nước mắt, mờ mịt bồi hồi vừa đi vừa về.

Xung quanh có không ít người tu hành nhìn ra chân thân của nó chính là một đầu hổ yêu, bởi vậy vô cùng kiêng kỵ nó.

Chỉ là yêu tinh đi vào trong kinh thành tự nhiên cũng đều có chủ, nếu không thì yêu tinh bình thường dám can đảm đặt chân vào nhân thế đã sớm bị Huyền Thiên bộ tiêu diệt.

Chính bởi vậy, cũng không có ai không có mắt mà tìm đến nó gây phiền phức.

Chỉ là nó là một con hổ yêu, không có chủ nhân dẫn đầu, căn bản không thể tiến vào Huyền Thiên bộ.

Nếu không phải ở cửa thành từng có đăng ký, chắc Huyền Thiên bộ đã có người đến hàng phục nó.

Nhưng cho dù lúc này vô sự, thế nhưng chúa công đi theo tiểu cô nương tiến Huyền Thiên bộ, lại mặc kệ ném nó ở chỗ này.

Nó mặc dù là hổ yêu tu hành có thành tựu, thế nhưng luôn luôn tu hành ở Nguyên Phong Sơn, cực ít khi ra ngoài, bây giờ ở trong thành trì lạ lẫm không quen này, chúa công lại bỏ rơi nó, khiến nó khó tránh khỏi có chút bối rối mờ mịt.

"Bây giờ nên làm cái gì?"

"Chúa công chỉ là tra hỏi cùng tiểu cô nương kia, chờ một lúc sẽ đến đón ta..."

"Lúc này đã một canh giờ rồi, chúa công sẽ không quên mất ta chứ?"

"Sao có thể chứ? Ta đi theo chúa công nhiều năm, hơn nữa còn là hổ yêu tu hành có thành tựu, cũng không phải tiểu tinh quái năm đó, hơn nữa ta cùng chúa công, một đường đi vào Bạch Hương thành, bên cạnh hắn cũng chỉ có tọa kỵ là ta, làm sao có thể quên ta đi?"

"Vậy hiện tại chúa công đang làm gì vậy?"

Nó bồi hồi bên cạnh Huyền Thiên bộ, lộ ra vẻ hết sức bực bội.

Mà người tu hành xung quanh cũng phát hiện ra đầu hổ yêu này dị thường.

Qua nửa ngày, đầu hổ yêu này dường như chỉ có một mình, cũng không có chủ nhân dẫn đầu.

Hổ yêu cũng phát hiện người tu hành bên cạnh lộ ra ánh mắt cổ quái, trong lòng e ngại, thầm nghĩ: "Làm sao đám người tu hành này dường như mang vẻ mặt bất thiện thế? Chẳng lẽ coi trọng hổ tiên ta? Đây chính là đại bổ..."

Nó đang miên man suy nghĩ, đã thấy trước mắt có thêm một nam tử áo trắng.

Đó là một nam tử trẻ tuổi, cách ăn mặc như thư sinh, tay cầm quạt xếp, mặt mỉm cười.

"Đường đường là một tôn hổ yêu, lại giả dạng loài chó, thật sự là hiếm có."

Thư sinh áo trắng cười nói: "Nhìn dáng vẻ này của ngươi, hiển nhiên chính là có chủ, không biết chủ nhân của ngươi ở đâu?"

Hổ yêu đánh giá một cái, phát hiện đạo hạnh của thư sinh này dường như còn cao hơn tự thân một tầng, chỉ sợ là Thượng Nhân tầng sáu nên cũng không khinh thường, miệng nói tiếng người, lên tiếng đáp: "Chủ nhân nhà ta đang ở trong Huyền Thiên bộ."

Thư sinh áo trắng nói: "Nếu ngươi không chê, ta dẫn ngươi đi vào, tìm chủ nhân của ngươi?"

Hổ yêu đáp: "Được."

❖ ❖ ❖

Trong Huyền Thiên bộ.

"Cuối cùng đã làm xong."

Tô Đình thở dài một hơi, nhìn về phía thiếu nữ trước mắt, nói ra: "Chỗ ở của ta đã định ra, chúng ta sau này gặp lại."

Thiếu nữ nói ra: "Ngươi là một tiểu gia hỏa, biết thu dọn sao? Ta đi theo ngươi, giúp ngươi thu dọn một chút, kỳ thật nếu ngươi nghe ta nói, cùng ở một chỗ với tỷ tỷ, mới không có phiền toái như vậy đâu..."

Tô Đình đang muốn đáp lời, lại chợt nhớ tới cái gì.

Hắn cưỡi hổ vào thành, gặp được thiếu nữ này lại một đường tiến vào Huyền Thiên bộ.

Như vậy hổ của hắn đâu?

" Con hổ ngốc kia không đi theo vào?"

Tô Đình gãi đầu một cái, con mắt thoáng nhìn.

Đã thấy đằng trước có một thư sinh áo trắng, dẫn một con hổ lớn đi vào Huyền Thiên bộ.