Chương 802 Thư sinh Tống Tân An
Tiểu chủ công!"
Con hổ lớn kia bỗng nhiên xông tới.
Thiếu nữ giật nảy mình, sau đó lại rút ra một thanh đoản kiếm, ngăn ở trước người Tô Đình.
Hổ yêu đang giận dữ, vung một trảo muốn đẩy nàng ra.
Vẻ mặt Tô Đình bình thản, cong ngón búng ra, không chạm đến thiếu nữ nhưng lại có một cỗ pháp lực truyền vào cơ thể thiếu nữ.
Thiếu nữ không khỏi nghiêng người, chân dài vung một cái.
Hổ yêu lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, nằm xuống dưới.
"Tỷ tỷ thật lợi hại."
Tô Đình chậc chậc cười nói: "Thế mà có thể đá một hổ yêu nằm xuống."
Thiếu nữ nhìn mà cũng trợn mắt hốc mồm, hiển nhiên không ngờ sẽ là tràng diện như vậy.
Nàng chỉ thấy một lão hổ đánh tới, vì nóng lòng bảo vệ tiểu đạo sĩ nên căn bản không nghĩ quá nhiều.
Lúc này nhìn kỹ mới thấy lão hổ này rõ ràng là yêu loại.
Mà bản thân nàng chỉ có đạo hạnh tầng hai.
Lúc này mồ hôi lạnh không khỏi chảy ròng ròng.
Tô Đình mặt mỉm cười, ấn tượng đối với thiếu nữ tăng lên rất nhiều, lại nhìn về phía hổ yêu kia.
Hổ yêu nằm rạp trên mặt đất, không dám động đậy, nó tự nhiên hiểu thiếu nữ yếu đuối bỗng nhiên đá một cước trúng mình kia, tất nhiên là chúa công âm thầm tương trợ... Dù một cước này không nặng, nhưng hổ yêu cũng không dám động đậy.
"Sao ngươi không quản tọa kỵ của mình thế?"
Trong lòng thiếu nữ còn sợ hãi, vội kéo Tô Đình ra phía sau, nhìn về phía thư sinh áo trắng kia, trong mắt tràn đầy bất thiện.
Thư sinh áo trắng lộ vẻ áy náy, nói: "Thật xin lỗi, đó cũng không phải tọa kỵ của tiểu sinh, chỉ là chủ nhân của nó đã tiến vào Huyền Thiên bộ, nhưng không mang nó vào, nên lúc này ta mới dẫn nó tiến đến."
Tô Đình lôi kéo ống tay áo thiếu nữ, nói: "Đây là tọa kỵ của ta."
Thiếu nữ kinh ngạc nói: "Tọa kỵ của ngươi?"
Tô Đình gật đầu cười nói: "Đây là mang ra từ trong môn."
Thiếu nữ nghe thế mới biết mình đã hiểu lầm, lập tức thi lễ với thư sinh áo trắng kia rồi nói: "Thật xin lỗi, đã trách oan công tử."
Thư sinh áo trắng cười nói ra: "Không sao, chỉ là ta nghe thấy có một đứa nhỏ cưỡi hổ vào thành, lại để lạc mất hổ nên hết sức tò mò, cũng muốn gặp hắn một lần."
Tô Đình nhô đầu ra từ sau lưng thiếu nữ, lộ ra vẻ ngại ngùng, rụt rè.
Thư sinh áo trắng mỉm cười, lập tức muốn tiến lên, nhưng ánh mắt quét qua, nhìn thấy thiếu nữ này lại dừng một chút.
"Hổ này đã tìm được chủ nhân, tiểu sinh cũng nên đi rồi."
Hắn mỉm cười, chỉ sang phòng ở bên trái, nói ra: "Tiểu sinh chính là ở phía trước, phòng ở thứ sáu, nếu hai vị rảnh rỗi, có thể đi tìm tiểu sinh, đến lúc thịnh hội mở ra cũng tiện kết bạn. Đúng rồi, tiểu đạo hữu, ngươi ở đâu?"
Tô Đình giòn tan đáp: "Tòa nhà số chín Nam Uyển."
Sau khi nói xong, Tô Đình cũng hơi ngạc nhiên, năm đó hắn tham gia thịnh hội do Ty Thiên Giám tổ chức, chính là ở tòa nhà số tám Nam Uyển, đó là nơi sinh ra danh hiệu Đại Ngưu đạo nhân của hắn.
"Được rồi, nếu ta có rảnh sẽ tới tìm ngươi chơi đùa."
Thư sinh áo trắng thi lễ, cười một tiếng, quay người mà đi.
Thiếu nữ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, oán giận nói: "Sao ngươi không có nửa điểm cảnh giác thế? Ngay cả chỗ ở của mình cũng nói cho người ta, lỡ may người ta có ác ý thì sao?"
Trong lòng Tô Đình yên lặng thì thầm: "Ngươi còn biết cảnh giác à? Mới gặp mặt ta một lần mà quả thực còn hết lòng hơn so với thân đệ đệ, ta còn tưởng là nha đầu ngươi nhìn thấy tên tiểu bạch kiểm kia sẽ phạm hoa si đấy... Xem ra ngược lại là đánh giá thấp ngươi rồi."
Thiếu nữ vuốt vuốt khuôn mặt của hắn, nói ra: "Ta đi theo ngươi thôi, có thể giúp ngươi dọn dẹp một chút."
Tô Đình rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không cự tuyệt.
❖ ❖ ❖
Trôi qua hơn nửa canh giờ.
Thiếu nữ nhìn chung quanh một chút, hết sức hài lòng, gật đầu nói: "Như thế là được rồi, ngươi trước tiên ở lại nơi này đi, ta muốn trở về chuẩn bị một chút, chờ lát nữa ta dẫn ngươi đi ăn cơm chiều."
Tô Đình nhìn chung quanh một chút, nói ra: "Ta vẫn có thể tự lo liệu."
Thiếu nữ giống như không nghe thấy, móc ra chút bạc, bỏ vào bàn tay nhỏ bé của hắn, thuận tiện nhéo nhéo, cười nói: "Được rồi, chúng ta còn chưa tu luyện tới tình trạng có thể Tích Cốc, ngươi cầm trước số ngân lượng này, nếu ra ngoài dạo phố, có thể mua chút đồ ăn vặt... Đúng rồi, ngươi phải cẩn thận một chút, không thể bị người khác lừa chạy, cứ ở trong phòng cố gắng tu hành, chờ ta tới đón ngươi nha."
Tô Đình nhận lấy ngân lượng, gật đầu nói: "Được."
Thiếu nữ lại dặn dò: "Ngươi không thể chạy loạn nha."
Tô Đình gật đầu nói: "Được."
Lúc này thiếu nữ mới lưu luyến không rời đi ra bên ngoài, mỗi bước đi lại quay lại nhìn tiểu đạo sĩ tựa như búp bê kia, muốn dừng bước lại.
"Hay là ta chuyển tới nơi này ở."
"Tỷ tỷ, ngươi đi thong thả nha."
Ba!
Tay nhỏ mảnh khảnh Tô Đình bỗng nhiên đóng cửa lại, mới thở dài ra một hơi.
Tâm tính của thiếu nữ đáng sợ như vậy sao?
Quả thực là không nói đạo lý!
"Thật sự là kinh khủng..."
Tô Đình vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, đã thấy hổ yêu trong phòng nằm xuống đất giả trang thành con chó vàng, vẻ mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt bất thiện.
Hổ yêu rụt cổ một cái, nhắm mắt lại, nói ra: "Tiểu chủ công, Tiểu Hổ ta gần đây ánh mắt không được tốt, vừa rồi đi theo sau lưng ngài mà còn lạc mất, đang suy nghĩ có nên tìm chút linh đan diệu dược để chữa trị mắt hay không..."
Tô Đình tiện tay ném ra một viên đan dược, nói: "Chữa mắt."
Toàn thân hổ yêu run rẩy, móng vuốt dựng đặt lên viên đan dược kia, dựa vào kinh nghiệm tu hành nhiều năm của nó thì viên đan dược này tám chín phần là độc dược.
Nó dừng nửa ngày, bỗng nhiên nói ra: "Tiểu chủ công, bằng không đợi đến lúc ăn tết ta lên bàn là được rồi, hiện tại độc chết, thịt cũng không thể ăn, lãng phí một thân tu hành này của ta, nếu nói vật tận kỳ dụng, còn không bằng về nhà bồi bổ cho đám tiểu đồng bạn một chút."
Tô Đình hừ lạnh nói: "Đan dược không có độc, nhưng liên quan việc này, nếu để cho ta nghe thấy nửa điểm phong thanh lộ ra ngoài, ta sẽ treo ngươi lên, một ngày cắt một mảnh, còn mỗi ngày chữa tổn thương cho ngươi, mỗi khi tết đến sẽ cắt một nửa, để ngươi mỗi năm đều lên bàn."
Hổ yêu trợn mắt há mồm, tràn đầy kinh hãi.
Lúc này Tô Đình mới hài lòng, ngửa mặt nằm trên giường.
"Chờ một lúc trước khi cô nương kia đến, sẽ còn có một vị khách nhân, ngươi tới cửa đón."
"Còn có khách nhân? Tiểu chủ công ở chỗ này còn có người quen sao?"
"Ngươi cho rằng trên đời này đều là người tốt sao? Ngươi là đồ hổ ngốc, sở dĩ không có bị hắn chộp tới nấu là bởi vì hắn tới vì ta."
"A?" Hổ yêu kinh ngạc nói: "Ngài chỉ tên thư sinh áo trắng kia?"
"Chính là hắn." Tô Đình bình tĩnh nói: "Đạo hạnh đã vào tầng sáu, xem như không tệ, nhưng ở trước mặt ta vẫn còn non một chút... Muốn ở trước mặt ta ẩn giấu ma khí thì hắn kém xa."
"Ma khí?" Hổ yêu giật nảy mình.
"Gần đây ma hoạn xâm nhập Trung Thổ, có thể tính là chuyện trước nay chưa từng có." Tô Đình chầm chậm nói ra: "Căn nguyên ma hoạn chưa biết, nhưng phát triển đã cực kì lớn mạnh, quan trọng nhất chính là trận nghiệt chướng ma hoạn này lại liên lụy đến bản thân ta, cho nên lần này nhất định phải trảm trừ ma hoạn ở Trung Thổ, nếu không thì sẽ là trở ngại ta đắc đạo."
"Có quan hệ cùng ngài? Đây là nguyên nhân gì?"
"Ta làm sao biết?"
Tô Đình liếc mắt, nói: "Nếu ta biết rõ, ta cũng không cần truy tra, trực tiếp giết đến tận cửa là được rồi."
Hổ yêu cái hiểu cái không, cảm thấy mờ mịt.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi.
"Tiểu đạo hữu, Tống Tân An cầu kiến."