Chương 804 Ám sát
Trong phòng số sáu tại Tây Uyển.
Thư sinh áo trắng Tống Tân An đang ngồi ở trên ghế, quạt xếp nhẹ lay động.
Trong phòng còn có bốn năm người khác, đều là người tu hành, đạo hạnh cũng đều không thấp, đều đã là Thượng Nhân tu thành Âm Thần, đồng thời đều là thế hệ trẻ tuổi, xem như hạng người kiệt xuất trong cảnh nội tân triều.
"Ngươi có vẻ rất để ý tới tên nhóc kia."
"Đây là chuyện thường, tuổi nhỏ như thế đã thành Âm Thần, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, nếu như có thể gia nhập với chúng ta, đợi thêm mấy năm, hắn trưởng thành thì tiền đồ vô lượng, nhất định sẽ là trụ cột trong chúng ta."
"Tân An nói đúng, người ở Trung Thổ quá cổ hủ, không biết lý niệm của chúng ta, luôn luôn kêu đánh kêu giết, khiến chúng ta chỉ có thể giấu đầu lộ đuôi, ẩn náp trong một nơi bí mật, không được truyền giáo nghĩa rộng rãi, chỉ vì trong số chúng ta không có người có đạo hạnh cao thâm, áp chế trụ cột Trung Thổ."
"Ta chính là có ý tưởng như vậy, người kế tục kinh tài tuyệt diễm như thế tự nhiên phải mời vào hội chúng ta, khiến suy nghĩ tự do trong thiên địa được mở rộng, sau này cũng phải có người đến kế thừa."
Tống Tân An cười nói: "Huống chi hắn vẫn là một tên nhóc mới ra đời, kinh nghiệm còn ít, đối với quy củ đạo lý giữa thiên địa này còn không có quá nhiều nhận biết cổ hủ, sau khi được chúng ta dẫn đạo, chính là đối tượng dễ dàng dẫn dụ đi lên con đường chính xác nhất, đến lúc tư tưởng của hắn đã thâm căn cố đế, cũng không có ai có thể dao động lý tưởng to lớn trong lòng của hắn!"
Mấy người còn lại liếc nhau, mới trầm ngâm gật đầu.
"Tiến triển như thế nào?"
"Tiểu đạo sĩ lịch duyệt còn cạn, ra đời không sâu, cũng dễ dàng nắm được."
Tống Tân An khẽ đong đưa quạt xếp, cười nói: "Ta tặng hắn một nhân tình, cũng tặng hắn một kiện bảo bối, hắn đã thu bảo bối của ta... Ha ha, đứa bé này da mặt mỏng, lần sau tìm hắn, hắn sẽ không tiện tránh mà không thấy, dù có qua loa, cũng muốn gặp ta một lần. Khi nãy ta đã để lại cho hắn một quyển sách, nếu hắn đọc qua thì cũng đủ để rung chuyển suy nghĩ trong lòng của hắn rồi..."
Tiểu đạo sĩ kia lịch duyệt không sâu, nhận biết đối với thế sự vẫn còn non nớt.
Nếu xem qua quyển sách kia, thì hoàn toàn có thể khiến nhận biết của hắn đối với quy củ thiên địa bị dao động.
"Vậy sao ngươi lại trở về rồi?"
"Mọi chuyện không nên nóng vội."
Tống Tân An cười nói ra: "Quá vội vàng sẽ khiến hắn hoảng hốt, chúng ta từng bước từng bước đến, ta sẽ tiếp xúc cùng hắn hai ba lần là có thể nước chảy thành sông, dẫn hắn tiến đến."
Dừng một chút, lại nghe Tống Tân An nói ra: "Thế nhưng thiếu nữ kia lại là một phiền phức, nàng luôn yêu thích quấn lấy tiểu đạo sĩ kia, không dễ dàng để ta thân cận."
Ngoài cửa sổ từng luồng gió quét qua, lá rụng tung bay.
Mà trong gió, dường như còn có mấy mảnh giấy vụn.
Tống Tân An nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn dựa vào thân thể Thượng Nhân, có thể thấy rõ ràng giấy vụn tung bay trên không ở viện lạc khác cách nơi này mấy trăm bước.
Trên mảnh giấy vụn kia có chữ viết, hắn cũng miễn cưỡng có thể thấy rõ ràng.
Vẻ mặt Tống Tân An hơi trầm xuống.
Sắc mặt hắn thay đổi, dường như nghĩ đến cái gì.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Ta tặng hắn quyển sách kia đã bị xé bỏ, còn tưởng là tiểu gia hỏa này cảm thấy lý niệm của chúng ta khác với sẽ trả lại sách, nhưng một tiểu đạo sĩ, tuyệt đối không có khả năng có tín niệm kiên định như thế, cũng không thể xé nát món quà mà ta tặng hắn như thế được."
Tống Tân An khép quạt xếp lại, nói ra: "Vừa mới nghĩ đến thiếu nữ kia, lúc này xem ra, chỉ sợ là nàng nhìn thấy ta tặng sách, tâm tính của nàng mạnh hơn tiểu đạo sĩ kia chút, cho nên mới xuất thủ hủy đi quyển sổ này của ta."
Một thanh niên khác trầm ngâm nói: "Nàng vướng tay như thế?"
Tống Tân An trầm ngâm nói: "Ta vốn định cũng dụ thiếu nữ này vào nhóm chúng ta, nhưng nàng rất cảnh giác, mà lấy tướng mạo cùng phong thái của ta, nàng cũng không lộ vẻ thân cận, lúc này lại xé quyển sổ này, chỉ sợ không dễ mời chào..."
Thanh niên kia trầm giọng nói: "Tìm một cơ hội, loại trừ nàng?"
Tống Tân An gật đầu nói ra: "Tiểu đạo sĩ kia có thiên tư cực cao, người kế tục tốt như vậy, lại ở độ tuổi dễ dàng dẫn đạo nhất, không thể dễ dàng buông tha, thiếu nữ này đã thành vướng bận thì đành phải trừ bỏ nàng. Chỉ là nơi này là Huyền Thiên bộ, mà trong thời kỳ thịnh hội, cao nhân của Huyền Thiên bộ nhất định chú ý."
Thanh niên kia trầm thấp nói ra: "Thiếu nữ này cũng tham gia thịnh hội, có thể tìm cơ hội trừ bỏ nàng trong thịnh hội hay không?"
Tống Tân An suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước mắt bao người, không ít Chân Nhân Dương Thần nhìn chăm chú, muốn giết nàng trong lúc tham gia cũng không dễ dàng. Nhưng nàng nhất định sẽ ra ngoài, rời đi Huyền Thiên bộ, chính là cơ hội... Tìm được cơ hội phục sát nàng."
Mấy Thượng Nhân còn lại liếc nhau.
"Cũng không phải việc khó gì."
❖ ❖ ❖
Trong kinh thành.
Chạng vạng tối.
Tô Đình biến thành tiểu đạo sĩ, theo thiếu nữ kia đi dạo xung quanh, tìm một tửu lâu náo nhiệt, ăn mấy món ngon mỹ thực.
Thiếu nữ ngược lại khen không dứt miệng, cảm thấy kinh thành quả nhiên phồn hoa, chẳng những thành trì phong mạo, ngay cả mỹ thực cũng rất đặc sắc.
Tô Đình đã là Bán Tiên, ăn gió uống sương, có thể Tích Cốc không ăn, hắn ngẫu nhiên phá lệ ăn gì đó cũng là thiên tài địa bảo, các loại linh thực hay huyết nhục đại yêu làm tài liệu, dùng chân hỏa nấu nướng, dùng các loại phương pháp bào chế, mới thật sự là mỹ thực.
Đối với đồ ăn giữa chốn phàm trần này, hắn ăn mà như nhai sáp nến.
Nhưng ngẫu nhiên nhấm nháp cũng chưa chắc đã không thể.
Đợi đến lúc ăn xong cơm tối thì đã vào đêm.
Thiếu nữ vẫn tràn đầy phấn khởi, dẫn Tô Đình đi dạo xung quanh.
"Nghe nói mỗi ngày kinh thành đều náo nhiệt như vậy."
Thiếu nữ hâm mộ nói: "Ở chỗ chúng ta phải chờ ngày lễ ngày tết, tết hoa đăng vào thượng nguyên, hay ngày hội Trung thu, hội miếu Thành Hoàng, mới náo nhiệt như vậy..."
Tô Đình đã hiểu rõ, tông phái của thiếu nữ này chỉ là tiểu phái mạt lưu, đệ tử trong môn chỉ có tầm mười người, đều đã vượt ra khỏi giới hạn người tuổi trẻ, chỉ có nàng là tuổi nhỏ nhất, miễn cưỡng đủ tư cách tham dự lần thịnh hội này.
"Đi thôi, chúng ta đi thả đèn."
Thiếu nữ nói ra: "Ta đến Huyền Thiên bộ đã bảy tám ngày rồi, còn quen biết được mấy cô nương khác, hình như tối nay các nàng cũng kết bạn đi thả đèn, ta dẫn ngươi đi đến tham gia náo nhiệt một chút..."
Tô Đình đang muốn từ chối nhã nhặn.
Nhưng trong đám người đột nhiên có một đạo hỏa quang bắn ra.
Thiếu nữ kinh hô một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, ngăn ở trước người Tô Đình.
NhưngTô Đình lại kéo một phát, chỉ tay một cái.
Ánh lửa đột nhiên tắt đi.
Thiếu nữ trợn mắt há mồm nhìn.
"Ngươi... Làm sao mà lợi hại như vậy?"
"Ta đã nói là ta rất lợi hại, còn lợi hại hơn so với ngươi mà."
Trên gương mặt của Tô Đình nổi lên vẻ kiêu ngạo, vừa nhìn về phía vừa mới bắn ra ánh lửa kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phẫn nộ, nói ra: "Tỷ tỷ, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta muốn đi bắt lấy người xấu đánh lén ngươi kia."
Thiếu nữ nghe vậy, cả kinh kêu lên: "Không được, quá nguy hiểm..."
Nàng vừa dứt tiếng, nhưng tiểu đạo sĩ đã nổi giận đùng đùng xông vào trong đám người.
Thiếu nữ vội đuổi theo, la lên: "Tiểu đệ đệ, ngươi chờ ta một chút."
Tiếng nói của nàng lập tức ngừng lại, chỉ cảm thấy phía sau đau đớn một hồi.
Ở sau lưng nàng, đột nhiên có một thanh niên đứng đấy, thần sắc lạnh lẽo, trong tay cầm một thanh đoản kiếm, xuyên qua hậu tâm của nàng.
Thiếu nữ đứng tại chỗ, ánh mắt dần dần tan rã.
Thanh niên lui một bước, lùi vào đến trong đám người, thối lui theo biển người.
Thiếu nữ chỉ cảm thấy trước mắt rơi vào bóng đen, ngã chổng vó xuống.
"Tiểu đệ đệ..."