← Quay lại trang sách

Chương 805 Tiểu đạo sĩ tự trách hối hận

Bên ngoài đám người.

"Dừng lại!"

Tiểu đạo sĩ nhảy lên một cái, trong tay kết ấn, đánh tới một bóng người ở phía trước.

Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, bản thân bị trọng thương.

Tô Đình đi đến gần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập phẫn nộ, nổi giận đùng đùng nói: "Tại sao ngươi muốn hại người?"

Người kia diên mạo như trung niên, có đạo hạnh tầng ba, đã ngưng pháp, chịu một chưởng này mà chưa chết, chỉ cắn răng nói ra: "Ta cùng nàng có ân oán, có liên quan gì tới ngươi?"

Tô Đình phẫn nộ nói: "Ta muốn bắt ngươi trở bồi tội với tỷ tỷ! Ngươi theo ta đi..."

Người người trung niên kia bỗng cắn răng, đưa tay phất một cái.

Lập tức có một trận gió bay tới, che ánh mắt của hắn.

Tiểu đạo sĩ thầm kêu một tiếng quái lạ, che mắt, đưa tay muốn đánh ra pháp thuật, lại phát hiện rơi xuống khoảng không.

Người trung niên kia đã biến mất không thấy đâu nữa.

Trên mặt Tô Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, tìm tòi chung quanh một lần mà vẫn không tìm thấy tung tích, rốt cục rầu rĩ không vui, mất mác quay người rời đi.

Trong nháy mắt này, khóe miệng của hắn câu lên một nụ cười lạnh nhỏ không thể thấy, chỉ chớp mắt đã biến mất.

Khi nãy hắn đã cảm ứng được khí tức của Tống Tân An.

Là Tống Tân An trợ giúp người trung niên kia chạy trối chết.

Người trung niên này cũng là người trong ma đạo, là dùng để làm quân cờ.

Đương nhiên, nếu như Tô Đình xuất thủ quá nhanh, đánh chết người trung niên kia, bọn hắn chắc cũng có chỗ chuẩn bị, đã xem người trung niên kia như con rơi.

Khi nãy Tống Tân An xuất thủ, chẳng qua chỉ nắm lấy suy nghĩ có thể cứu thì cứu, lưu giữ tính mệnh một người đồng đạo mà thôi.

"Khi nãy nếu trực tiếp xuất thủ đánh chết người trung niên kia, không khỏi lộ ra vẻ xuất thủ tàn nhẫn, không quá phù hợp với hình tượng lúc này của ta."

Tô Đình thầm nghĩ trong lòng: "Bọn hắn cảm thấy tiểu nha đầu kia vướng bận, lần này dùng kế điệu hổ ly sơn để ra tay 'Giết chết' nàng... Đại khái cũng mượn lần này để lát thành một con đường khiến ta nhập ma."

❖ ❖ ❖

Quả nhiên, khi Tô Đình trở lại vị trí lúc trước, chỉ thấy xung quanh có rất nhiều người vây quanh.

Người của quan phủ đã đến, chuẩn bị để bách tính giải tán.

Ở đây không thiếu người tu hành, cũng đều nhìn ra thiếu nữ kia cũng không phải người thường, cũng thuộc về hạng người tu đạo nên có vẻ kinh dị.

Tô Đình đứng trong đám người, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt đầy vẻ mê mang, thật lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần.

Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần, sắc mặt hắn thay đổi, tràn đầy vẻ khó có thể tin, tràn đầy vẻ hối hận tự trách, tràn đầy bi thương thống khổ, cắn thật chặt môi dưới, một đôi tay nhỏ nắm chặt.

Trong ánh mắt tinh khiết của hắn dường như đã tràn ra nước mắt.

"Tỷ tỷ..."

Tiểu đạo sĩ thì thào gọi một tiếng.

Hắn đang muốn tiến lên.

Đúng lúc này lại có đạo sĩ đến đây, là người của Huyền Thiên bộ.

Đạo nhân của Huyền Thiên bộ lấy ra lệnh bài tỏ rõ thân phận, nhận lấy án này, lại thăm dò bốn phía một lần, sau đó khiêng thi thể đi.

"Chờ một chút..."

Tiểu đạo sĩ cố kìm lại tiếng khóc, nói ra: "Các ngươi muốn đưa tỷ ấy đi chỗ nào?"

Đạo nhân của Huyền Thiên bộ kia cau mày nói: "Ngươi nhận ra vị cô nương này?"

Tiểu đạo sĩ cắn môi, lộ ra tiếng khóc, đứt quãng nói: "Tỷ... Tỷ ấy là bạn tốt của ta, vừa rồi... Mới vừa rồi, có người đánh lén tỷ ấy, ta... Ta đi bắt người, trở về thì tỷ...Tỷ ấy đã nằm trên đất..."

Đạo nhân của Huyền Thiên bộ quan sát tỉ mỉ hắn một cái, nhìn tiểu đạo sĩ này, cau mày nói: "Ngươi đi bắt người? Chỉ bằng ngươi sao? Bắt được người chưa?"

Tiểu đạo sĩ lắc đầu, chép miệng, tràn đầy ủy khuất.

Đạo nhân Huyền Thiên bộ trầm mặc một chút, nói ra: "Trưởng bối nhà ngươi đâu?"

Tiểu đạo sĩ hơi có nức nở, nhưng lại cố nén lại, miễn cưỡng tỉnh táo lại, đáp: "Một mình ta tới, đi vào kinh thành mới quen biết nàng, thế là đi theo nàng."

Đạo nhân Huyền Thiên bộ trầm giọng nói: "Ngươi theo ta trở về Huyền Thiên bộ, ta còn có lời hỏi ngươi."

Tiểu đạo sĩ tiến đến gần, nhìn thiếu nữ thần thái an tường, lại không nhịn được bi thương, cúi đầu.

Sau một lúc lâu, đám người đã bị giải tán.

Thi thể của thiếu nữ bị Huyền Thiên bộ mang đi.

Mà Tô Đình cũng theo đạo nhân của Huyền Thiên bộ trở lại Huyền Thiên bộ.

❖ ❖ ❖

"Tất cả đều thuận lợi."

"Thuận lợi ngoài ý liệu, dù tiểu đạo sĩ kia đã tu thành Âm Thần, nhưng dù sao tuổi nhỏ, xuất thủ không đủ tàn nhẫn, nếu không thì Ngô Kỳ chưa chắc có thể sống sót."

"Ngô Kỳ nhặt được cái mạng, vậy sẽ càng đơn giản hơn một chút."

"Chỉ sợ bây giờ trong lòng tiểu gia hỏa này tràn đầy tự trách và hối hận, cũng phẫn nộ và cảm xúc không chỗ có thể phát, là thời cơ thích hợp nhất để dẫn đạo hắn."

"Tân An, ngày mai đến lượt ngươi dẫn đạo hắn."

"Đây là tự nhiên, cơ hội tốt như vậy, dùng trên người đứa trẻ này, tất nhiên là dễ như trở bàn tay, nhất định sẽ khiến hắn tràn ngập chờ mong đối với thiên địa tự do mà chúng ta hướng tới."

❖ ❖ ❖

Trải qua một đêm hỏi thăm.

Tô Đình cố gắng hết mức biểu hiện ra thần thái của một cái tiểu đạo sĩ, lại cẩn thận kể lại chuyện đi vào kinh thành, rồi kết bạn cùng thiếu nữ.

Cuối cùng có người xuất thủ đánh lén, rồi hắn đuổi theo hung thủ, về sau thiếu nữ gặp nạn, tất cả đều nói đến càng kỹ càng.

"Ngươi cùng nàng vô thân vô cố, rất nhiều lời đều chỉ là nói suông."

Đạo nhân kia cau mày nói: "Ngươi nói có người đánh lén, ngươi đuổi theo giết, trở về chỉ thấy nàng chết rồi, nhưng ngươi lại không bắt được người... Tuy rằng ta tin ngươi, nhưng không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời của ngươi thì chỉ sợ không thể định tội cho người khác."

Tiểu đạo sĩ cúi đầu xuống, lộ ra vẻ ủy khuất, nói ra: "Ta có thể nhận ra hắn."

Đạo nhân trầm giọng nói: "Ngươi nhận ra hắn thì thế nào? Ngươi phải có chứng cứ hắn hành hung, huống chi khi cô nương này bị giết, người kia cũng bị ngươi truy sát, cũng không phải hắn ra tay... Ngươi chỉ dựa vào lời này, Huyền Thiên bộ tuyệt đối không có khả năng dùng chuyện này để bắt giữ người."

Tiểu đạo sĩ hơi nắm tay, nói: "Vậy ta tự mình bắt người?"

Đạo nhân lắc đầu nói ra: "Ngươi đừng làm loạn, không có bằng chứng, ngươi ở kinh thành ra tay với hắn, chính là phạm vào quy củ, bây giờ xảy ra án mạng, nhất định có Chân Nhân tuần sát, ngươi chạy không thoát."

Tiểu đạo sĩ cúi đầu xuống, cắn môi, cực kỳ ủy khuất.

"Được rồi, nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, trước hết ta để người đưa ngươi trở về."

❖ ❖ ❖

Hôm sau.

Sáng sớm.

Huyền Thiên bộ triệu tập người tu hành các phương, đề cập tới chuyện hôm qua.

"Lần này Huyền Thiên bộ ta tổ chức thịnh hội là vì để chư vị kiệt xuất tuấn ngạn thể hiện bản lĩnh, lộ ra phong thái người tu hành của tân triều, nhưng không phải để các ngươi tàn sát lẫn nhau."

Chủ Huyền Thiên bộ chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói ra: "Đêm qua có một vị người tu hành ngộ hại ở kinh thành, bị người đánh lén mà chết, là Huyền Thiên bộ ta trông coi bất lợi... Liên quan tới việc này, Huyền Thiên bộ ta tất nhiên sẽ nghiêm tra hung thủ, trả cho nàng một công đạo, để an ủi nàng trên trời có linh thiêng."

Sắc mặt hắn khó coi, dù sao Huyền Thiên bộ lần thứ nhất tổ chức thịnh hội lại xuất hiện biến cố như vậy, quả thực mất hết mặt mũi.

Hắn vung tay áo nói ra: "Kể từ hôm nay, Huyền Thiên bộ ta sẽ có Chân Nhân tuần sát các phương, lại có hạng người dám ra tay hành hung người khác sẽ bị tru sát ngay tại chỗ!"

❖ ❖ ❖

Tiểu đạo sĩ Tô Đình trong lúc vô tình nhìn thấy người trung niên kia trong đám người, lập tức nghiến răng nghiến lợi, muốn xuất thủ.

Nhưng đúng vào lúc này, một tay lại đặt ở đầu vai của hắn.

"Tiểu đạo hữu, ngươi làm sao thế?"

Tống Tân An thở dài một tiếng, nói ra: "Ta biết vị cô nương kia mười phần chiếu cố ngươi, bây giờ gặp nạn, ngươi cũng nhất định rất bi thương."

Trên mặt Tô Đình lộ ra vẻ phẫn hận, nói ra: "Ta nhìn thấy hung thủ."

Tống Tân An lộ ra vẻ kinh ngạc, nói ra: "Ở đâu?"

Tô Đình chỉ tới một người trung niên nào đó trong đám người.

Tống Tân An lập tức nhìn sang, nhưng qua một chớp mắt, lại lắc đầu nói ra: "Ngươi không thể ra tay giết người, không có bằng chứng, ngươi căn bản không có lý do xuất thủ, huống chi còn có Chân Nhân của Huyền Thiên bộ tuần sát... Lúc này người phía trên kia là chủ Huyền Thiên bộ chi, đường đường là Bán Tiên, trước khi ngươi xuất thủ sẽ sẽ bị bọn hắn tru sát ngay tại chỗ."

Tô Đình lập tức lô vẻ ảm đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy thất vọng, tràn đầy áy náy, tràn đầy phẫn hận không chỗ phát tiết.

Tống Tân An thấy thế, trong lòng mừng thầm lại thở dài nói: "Ở thế gian khắp nơi tràn đầy trói buộc này, thật sự khiến cho người ta không thể thở nổi."