← Quay lại trang sách

Chương 813 Tô Đình đấu Bát Diệp Kiếm Quân

Năm đó Thanh Liên Kiếm Tiên Lý Bát Bách chính là cao nhân kiếm đạo của Thục quốc, vẫn lạc từ tám trăm năm trước.

Trước khi người này chết, đã ghi lại sở học của mình trên tám mảnh lá xanh, đưa ra các phương.

Tám trăm năm trước không thiếu người lấy được lá xanh, qua đó lấy được truyền thừa kiếm đạo, nhưng cuối cùng chỉ có vị Bát Diệp Kiếm Quân trước mắt này tập hợp được đủ Bát Diệp của Lý Bát Bách, tu thành kiếm đạo, được tôn làm Bát Diệp Kiếm Quân.

Năm đó Tô Đình từng tới có duyên gặp mặt người này một lần.

Không ngờ hôm nay gặp lại, cảnh còn người mất.

"Giết!"

Ánh mắt Bát Diệp Kiếm Quân lạnh lẽo, sát cơ lạnh thấu xương.

Một kiếm này có chứa kiếm ý của Bán Tiên tầng chín, bên trong lại ẩn giấu ma khí âm tà lạnh lẽo.

Một kiếm này sắc bén đến mức đủ để xuyên thủng sơn nhạc, đâm thẳng lên trời cao.

Một kiếm này cô đọng trong một chỉ, hết sức nặng nề, lăng lệ đến cực điểm.

"Bạch Hổ Hàm Kiếm!"

Vẻ mặt Tô Đình bình thản, tay trái chấp lại thành kiếm chỉ, đứng ở trước mặt.

Đột nhiên gió ngưng tụ thành hổ hung mãnh uy nghiêm, bỗng nhiên từ trên kiếm chỉ nhào ra, há miệng ra ngậm lấy kiếm quang hết sức cô đọng kia.

Bạch Hổ vẫn chưa ngừng, ngậm kiếm lao thẳng tới Bát Diệp Kiếm Quân.

Kiếm mang đảo ngược, đâm thẳng Bát Diệp Kiếm Quân!

"Cái gì?"

Sắc mặt Bát Diệp Kiếm Quân đột biến, giơ kiếm tới phía trước, sau đó khẽ cắn đầu lưỡi.

Một ngụm máu tươi bị phun ra.

Máu tươi lập tức ngưng kết, hóa thành một đóa hoa sen màu máu, che ở trước người.

Chỉ nghe được Bạch Hổ đột nhiên gầm lên!

Bạch Hổ Hàm Kiếm, trảm phá huyết liên!

Kiếm trong miệng cũng bị đánh tan!

Mà Bạch Hổ vẫn còn, đã xông tới gần!

"Chém!"

Sắc mặt Bát Diệp Kiếm Quân ngưng trọng, chém tới một kiếm, giằng co với Bạch Hổ.

Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, lộ ra vẻ tán thưởng.

Mà hổ yêu lại run rẩy không thôi, đã lặng yên thối lui ra bên ngoài cung điện.

Hai người tranh đấu ở phía trước đều là Bán Tiên có đạo hạnh tầng chín, nhưng bản lĩnh của Tô Thần Quân sớm đã có thể địch lại tiên thần, mà vị Bát Diệp Kiếm Quân này cũng là hạng người nhập ma, chứ không phải Nhân Tiên bình thường.

Cũng may hai bọn họ tranh đấu còn thu liễm, dư uy cũng không tác động rộng.

Nếu không thì tiểu yêu có đạo hạnh chưa tới tầng sáu như nó chỉ sợ khó thoát kiếp số.

❖ ❖ ❖

"Kiếm Tiên truyền thừa, quả nhiên danh bất hư truyền."

Tô Đình cảm khái nói: "Đáng tiếc ngươi lại rơi vào ma đạo."

Bát Diệp Kiếm Quân chống lại Bạch Hổ, cắn chặt răng, lạnh giọng nói: "Cái gì là ma đạo? Ta chỉ là muốn vạch trần diện mạo dối trá của thế nhân, hủy đi quy củ trật tự vô dụng, đánh vỡ gông xiềng trói buộc nhân tâm... Ta muốn thả ra thiên tính, lưu giữ bản tính, đây sao lại là ma đạo? Tô Thần Quân, ngươi luôn luôn kiệt ngạo bất tuần, nhưng cũng bị chính đạo trói buộc, ngươi nên thử tiếp nhận lý niệm của chúng ta."

Tô Đình cười lạnh nói: "Tiếp nhận cái rắm! Bản thần quân chém giết Ma Quân còn nhiều hơn số ma đầu mà ngươi thấy qua, mặt nạ này vốn là từ trong tay Tô mỗ ta rơi ra ngoài, năm đó ta còn không bị mặt nạ mê hoặc, ngươi chỉ là một kẻ tâm chí không kiên, bị mặt nạ mê hoặc, cũng mơ kéo ta nhập ma?"

Sắc mặt Bát Diệp Kiếm Quân đột biến, tâm thần rung động.

Bạch Hổ kia bỗng nhiên gầm thét thành tiếng, nhấn xuống một trảo.

Bát Diệp Kiếm Quân kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng lại mượn lực phá vỡ cung điện ở phía sau, ẩn vào trong trận pháp.

"Mặt nạ này vốn là của Ma Quân đệ nhất thuộc Ma tông ở Bắc Vực có được, bị bản thần quân giết chết, mặt nạ rơi vào ta tay."

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói: "Năm đó Ma Quân đệ nhất còn không phải đối thủ của Tô mỗ, ngươi đoạt được mặt nạ bị Tô mỗ xem như phế vật, lại tự cho là đã nhìn thấu thế sự, nhìn thấu thế nhân, nhìn thấu trật tự... Chỉ bằng chút bản lãnh này của ngươi, dù mặt nạ còn ở trên tay ngươi, làm sao có thể so sánh cùng bản thần quân?"

Hắn vừa nói, con mắt thứ ba trên trán chầm chậm mở ra, đảo qua trận pháp các phương.

Bát Diệp Kiếm Quân chạy trong kiếm trận, không có chỗ cố định, giống như muốn mượn nhờ kiếm trận để mà tích súc đại thế.

Tô Đình lại không vội phá trận, nhếch miệng hiện lên ý cười.

❖ ❖ ❖

Mà ở một chỗ khác của Ma Môn.

Mộ trưởng lão vừa mới đem danh sách kia, tính cả trang giấy mà tiểu đạo sĩ Tô Tân Phong vừa tự thuật lai lịch thân phận phong trấn lại, đồng thời vận dụng pháp thuật, chuyển dời đến nơi bí mật.

Một tờ giấy trắng và một bản danh sách kia đã lẳng lặng nằm trong địa thất âm u.

Nhưng chỉ một cái chớp mắt, đã thấy tờ giấy trắng kia không có gió lại tung bay.

Tầng ngoài của tờ giấy trắng không ngừng tróc ra, chỉ để lại đường nét chữ viết.

Sau một lát, chỉ thấy tờ giấy trắng này tựa như hình người, rơi xuống đất rồi hóa thành.

Thuật Cắt Giấy Làm Ngựa!

Khi viết những thông tin này, Tô Đình âm thầm vận pháp lực, lưu lại pháp lực của hắn trên mực nước, đồng thời chữ viết như đao, cắt ra mảnh giấy ở lớp bên ngoài.

Giờ phút này chỉ thấy lực sĩ "Áo trắng vằn đen" vung tay lên một cái, mười hai bản điển tịch ở đây đều rơi vào trong tay.

Trong đó có bảy bản, đương nhiên là danh sách Ma Môn ở Trung Thổ.

Mà mấy quyển ở bên ngoài lại là ghi chép liên quan tới thôn tin của đám người, cùng sở học công pháp đạo thuật của mình, cùng phương pháp phá giải.

"Lấy được danh sách này muốn triệt để trảm trừ Ma Môn cũng không phải việc khó."

Tô Đình thầm nghĩ: "Nhưng vẫn phải nhanh chóng động thủ, nếu không thì đám ma đạo có tên trên này sẽ còn tiếp tục dẫn dụ người tu hành các phương, một khi thời gian quá lâu, nhất định còn có rất nhiều người tu hành rơi vào ma đạo, lại không ghi lại trong danh sách, khó mà bắt giết từng người."

Hắn nghĩ như vậy, toàn thân lực sĩ áo trắng vằn đen bắn ra quang mang tới.

Hư không phía sau hắn dường như bị phá vỡ.

Lực sĩ áo trắng vằn đen khẽ đảo về sau, cầm theo mười hai bản điển tịch trong địa thất này rồi cùng lui vào "Thanh Hư cảnh".

❖ ❖ ❖

"Tô Đình!"

Tiếng nói của Bát Diệp Kiếm Quân đầy lạnh lùng, nói: "Ta biết ngươi có bản lĩnh vô song, nhân gian vô địch, nhưng ta cũng không phải là Nhân Tiên bình thường, nơi đây là ta bố trí nhiều năm, lại có đồ chúng của ta ở đây... Thiên thời địa lợi nhân hoà, ngươi nhất định sẽ ở thế yếu!"

Vừa nói xong, chỉ thấy ngàn vạn kiếm quang từ vách cung điện, xà ngang, cột trụ, gạch đá bắn ra, bốn phương tám hướng, cùng bắn về phía Tô Đình.

Chỉ thấy vô số đạo kiếm quang bắn về phía trung tâm.

Thủ đoạn như vậy, Bát Diệp Kiếm Quân tự nhận là bản thân hắn cũng không thể tránh né, không thể còn sống sót.

Tiếng vang ầm ầm liên tiếp, kéo dài hồi lâu!

Chính giữa cung điện, trong phạm vi chừng ba trượng, đã biến thành một mảnh vực sâu.

Các nơi trên cung điện đều có vết kiếm, vô số khe hở.

Mà vực sâu ở trung tâm lại sâu không thấy đáy.

Bát Diệp Kiếm Quân mệt mỏi không chịu nổi, ngã quỵ xuống.

Sau khi trận pháp bộc phát ra thì đã hoàn toàn tổn hại.

"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật."

"Lại là nhân vật như Tô Đình, ra vẻ hậu sinh vãn bối, hạ mình chui vào nơi đây."

"Nếu không phải sớm có bố trí, hôm nay sợ là khó thoát độc thủ."

"Danh tiếng vô địch nhân gian quả nhiên không phải tầm thường, ta tự nhận là thắng được mọi Bán Tiên tầng chín, cuối cùng vẫn không bằng hắn."

"Nhưng Tô Thần Quân thì thế nào?"

Bát Diệp Kiếm Quân đưa tay lau đi tơ máu nơi khóe miệng, lạnh giọng nói: "Quá tự phụ, khó tránh khỏi sẽ gặp nạn."

Hắn chống pháp kiếm, miễn cưỡng đứng dậy.

Ba.

Toàn thân hắn vô lực, vừa cố gắng đứng dậy đã lại ngã xuống, thở dốc bất định.

Đúng lúc này, một cánh tay duỗi tới, nâng thân thể hắn lên.

Lại nghe một giọng nói đầy vẻ thân thiết.

"Không nên khách khí, bản thần quân đỡ ngươi một tay."