Chương 814 Lôi Đình vạn quân, hủy diệt ma môn
Bát Diệp Kiếm Quân như bị sét đánh, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng.
Hắn vội quay đầu chỉ thấy người đang đỡ lấy chính mình rõ ràng là khuôn mặt người trẻ tuổi đáng ghét kia.
"Tô Đình?"
"Là ta."
Tô Đình mỉm cười, nói: "Thiên thời địa lợi nhân hoà, đối với Tô mỗ đều không quan trọng."
Bát Diệp Kiếm Quân biến sắc, đang muốn tiếp tục xuất thủ, nhưng cả người lại mệt mỏi không chịu nổi.
Tô Đình vận chuyển pháp lực, xuyên qua bàn tay, chầm chậm trói hắn lại.
"Khi ngươi lúc toàn thịnh, ở trong mắt Tô Đình cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, bây giờ pháp lực kiệt quệ, thì có gì khác sâu kiến?"
"Tô Đình, ngươi muốn giết cứ giết, sao lại làm nhục ta?"
"Giết ngươi cũng quá đơn giản, nhưng nếu ngươi nguyện ý phối hợp với Tô mỗ, ta có thể thử một chút, mời cao nhân giúp ngươi loại bỏ ma tính, khôi phục bản tính, kể từ đó là có thể tha cho ngươi một mạng."
Tô Đình cười nói ra: "Đương nhiên, dựa theo tình huống lúc này thì rõ ràng ngươi không thể phối hợp với ta."
Bát Diệp Kiếm Quân cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng.
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Ngươi có phải cảm thấy phi thường kinh ngạc, vì sao người ra tay tiễu trừ ma hoạn đầu tiên không phải cao nhân của Thủ Chính Đạo Môn, mà là Tô Thần Quân ta hay không?"
Bát Diệp Kiếm Quân trầm giọng nói: " Hơn mười năm qua Tô Thần Quân chưa từng đặt chân vào nhân thế, lần này nhập thế, lại hoàn toàn không có dấu hiệu gì, chỉ vì trảm ma mà đến sao?"
Tô Đình dùng một tay nâng hắn ta lên, chậm rãi nói ra: "Ngươi cũng đã biết, lần này Tô mỗ ẩn nấp hành tích, đặc biệt vì ngươi mà tới... Mặt nạ vốn rơi vào tay ta, lại từ trong tay của ta rơi xuống Trung Thổ, bị ngươi nhặt được, thành lập Ma Môn, tuy ta không cố ý nhưng lại trở thành căn nguyên quan trọng của việc này, cho nên nghiệt chướng quấn thân, thành chướng ngại vật cản trở Tô mỗ đắc đạo thành tiên."
Hắn nhìn Bát Diệp Kiếm Quân, thở dài nói ra: "Ngươi nên biết được, Tô mỗ cùng tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên luôn luôn đọ sức, hắn bốn mươi tuổi đã thành Tiên Đạo, Tô mỗ cũng không kém gì nhiều, nếu như chậm hơn hắn một bước mới thành tiên, chẳng phải chính là không bằng với hắn?"
Bát Diệp Kiếm Quân cắn răng nói: "Ngươi nói với ta những chuyện này, là muốn làm gì?"
Tô Đình bình tĩnh nói ra: "Ta muốn ngươi lấy danh thủ lĩnh Ma Môn, đóng lại trận pháp Ma Môn này, cho phép vào cũng không cho phép ra, đồng thời triệu tập tất cả người trong ma đạo ở Trung Thổ trở về nơi đây."
Ánh mắt lạnh lẽo Bát Diệp Kiếm Quân, sát cơ nặng nề, nói: "Ngươi muốn một mẻ hốt gọn chúng ta?"
Tô Đình cười nói: "Rất nhiều năm qua đi, Tô mỗ sớm đã rèn luyện tâm cảnh, không thích giết người, nếu ngươi phối hợp, Tô mỗ sẽ cố gắng thay các ngươi tẩy đi ma tính, khôi phục bản tính."
Hắn nói đến đây, lại có chút cảm khái, nói: "Năm đó Huyền Sách đại pháp sư ở Minh Ngục Địa Phủ phải hao phí vô số tinh lực, mới có thể tẩy đi ma tính, Tô mỗ chỉ sợ không dễ làm được, nhưng cũng chỉ có thể hết sức, nếu như không thể thì lại giết cũng không muộn."
Ánh mắt Bát Diệp Kiếm Quân bỗng nhiên trở nên dữ tợn.
"Ngươi xem thường người trong chúng ta!"
Trong khoảnh khắc, trong cơ thể Bát Diệp Kiếm Quân bắn ra một luồng khí tức khó tả.
Trên trán Tô Đình mở ra thiên nhãn, thấy rõ ngũ tạng lục phủ trong cơ thể Bát Diệp Kiếm Quân rõ ràng đều vặn vẹo, lại hóa thành bộ dáng một đóa hoa sen, tràn ngập kiếm ý.
Thấy rõ biến hóa này, Tô Đình hơi biến sắc mặt, muốn lập tức lui lại.
Nhưng Bát Diệp Kiếm Quân lập tức trở tay giữ chặt hắn, tựa như dây sắt bình vậy, gắt gao giữ chặt hắn.
"Tô Đình, ngươi căn bản không biết lý tưởng cao thượng của chúng ta!"
Trong mắt Bát Diệp Kiếm Quân đều là vẻ điên cuồng, lạnh giọng nói: "Vì lý niệm của đám người chúng ta, vì thành lập ra một thế giới vô câu vô thúc, thì sợ gì sinh tử? Ngươi muốn diệt những người cùng chung chí hướng như chúng ta, hôm nay sẽ để ngươi cùng lên đường theo bản tọa."
Tô Đình cau mày nói: "Ngươi cam nguyện hi sinh chính mình, đủ thấy trong lòng còn có chấp niệm... Ngươi muốn tạo ra một thế giới vô câu vô thúc, nhưng lại dùng trách nhiệm tạo ra thế giới này để trói buộc chính mình."
Bát Diệp Kiếm Quân bỗng nhiên chấn động.
Tô Đình vỗ vỗ tay hắn ta, cảm thán nói ra: "Trước khi Ma Quân đệ nhất chết, không nói đạo nghĩa, vô cùng hèn hạ vô sỉ, ngươi không bằng hắn."
Ánh mắt Bát Diệp Kiếm Quân mờ mịt.
Tô Đình thấy thế, thử rút tay ra.
Bát Diệp Kiếm Quân bỗng nhiên lấy lại tinh thần, gắt gao cầm chặt tay Tô Đình, cười gằn nói: "Dù như thế nào, ngươi mưu toan hủy diệt chúng ta, hôm nay ta sẽ để ngươi theo ta cùng lên đường... Mọi chuyện sau này sẽ có người trong chúng ta tiếp tục hoàn thành."
Tô Đình thở dài: "Chính ngươi đi đi, ta không tiễn."
Bát Diệp Kiếm Quân nghe vậy khẽ giật mình, chưa kịp phản ứng thì trong tay đã trống không.
Chỉ thấy phía sau Tô Đình bắn ra một mảnh quang mang, hư không nứt ra vô số vết rạn, tựa như đồ sứ vỡ vụn.
Mà Tô Đình đã nhảy vào vết rạn hư không kia.
Ầm.
Hư không vỡ vụn.
Tô Đình đã rơi vào bên trong.
❖ ❖ ❖
Ầm ầm!
Tiếng vang truyền khắp trăm dặm!
Huyết liên trong cơ thể Bát Diệp Kiếm Quân bỗng nhiên bắn ra, hóa thành vô tận kiếm khí!
Cả tòa cung điện trong chớp mắt đã hóa thành bột mịn, tung bay theo gió.
Hổ yêu nằm ở bên ngoài, cả người phát run.
Đến tận khi có một bàn tay vỗ vỗ trên đầu nó.
"Ngu xuẩn, đi lên."
Hổ yêu vội ngẩng đầu, chỉ thấy chúa công đứng trước người.
"Chúa công, ngươi đánh xong rồi."
"Nói nhảm, hắn sao có thể là đối thủ của ta?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Chỉ là vốn muốn lợi dụng địa vị thủ lĩnh Ma Môn để tập hợp lại người trong ma đạo ở Trung Thổ, từ đó một mẻ hốt gọn, lúc này kế hoạch đã ngâm nước nóng... Nhưng còn may, lúc này trong ma môn, đều là trung kiên cốt cán ma đạo của Trung Thổ, lúc này đều bị diệt trừ, còn lại cứ để các đại tiên tông xuất thủ bắt giết thôi."
Hắn nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo.
Tranh đấu khi nãy xảy ra trong cung điện, động tĩnh không truyền ra ngoài.
Mà giờ khắc này cung điện đều đã sụp đổ, thậm chí hóa thành vô số bột mịn.
Động tĩnh này khiến các nơi chấn động.
Trưởng lão Ma Môn ở bên trong thi nhau chạy đến.
"Đều đi tìm cái chết."
Tô Đình đưa tay kéo một phát, Trấn Ngục thần đao lập tức xuất hiện trong tay.
Đao này trải qua Tô Đình nhiều lần thi triển, thần uy hạo đãng, ma khí đã bị loại bỏ hết, đã là chân chính thần đao.
Toàn thân hắn pháp lực tăng vọt, khí thế ngàn vạn, một đao bổ tới.
Một vị Chân Nhân Dương Thần chạy đến đầu tiên lập tức bị một đao của hắn chém thành hai nửa, ngay cả Dương Thần cũng không trốn thoát, trong chớp mắt đã tán loạn.
Các trưởng lão còn lại không khỏi tâm kinh đảm hãi, vội vàng thối lui, chạy trốn về các phương.
"Lôi Đình Vạn Quân!"
Tô Đình thu đao nhưng lại chưa dừng tay, một tay bắt ấn, trong miệng tụng chú.
Trong khoảnh khắc thiên địa biến sắc, trời u ám, sấm sét vang dội.
Chỉ nghe thấy tiếng vang ầm ầm không dứt bên tai.
Có vô số lôi đình từ trên trời giáng xuống.
Ma Môn trong ngọn núi này đều bị bao phủ trong sấm sét.
Mà lôi đình chợt lóe lên, đã thấy phía sau lôi đình sinh ra vô số hoa cỏ cây cối, từ đó phát triển, vây quanh tòa Ma Môn ở Trung Thổ này.
Thanh Đế Phong Ma Trận!
"Ngươi đến rốt cuộc là ai?"
Chỉ nghe thấy một tiếng nói già nua, suy yếu thở dốc nói: "Vì sao muốn xuất thủ với chúng ta?"
Tô Đình đảo mắt qua, nhìn toàn bộ phế tích Ma Môn, nói ra: "Chư vị nhập ma, mê hoặc nhân tâm, cũng không phân thiện ác, họa loạn Trung Thổ, thậm chí giết chóc cả phàm nhân, dùng để luyện công, khiến tội nghiệt liên luỵ, ngăn cản con đường đắc đạo của ta. Hôm nay Tô mỗ đến đây đòi nợ, tất cả chư vị ma đạo đồ chúng ở nơi đây đều trốn không thoát!"