← Quay lại trang sách

Chương 819 Bí ẩn trước kia

Bắc Đẩu ngũ khí Thủy Đức Tinh Quân.

Hơn 800 năm trước, thiên hạ đại loạn, Chư Thánh mượn chuyện này để phong thần, mà lúc đó Thủy Đức Tinh Quân vốn dĩ là Tiên gia, không dễ dàng đặt chân xuống nhân gian.

Cũng không biết vì sao, vị Tiên gia này lại lặng yên hạ giới, hành tẩu ở nhân gian.

Về sau tổ sư đạo môn dùng một bộ hóa thân hạ giới để tru sát, thu nhập hồn linh về Phong Thần đài, sau đó phong thành Bắc Đẩu ngũ khí - Thủy Đức Tinh Quân.

"Tục truyền nơi đây vốn là Li thành, Thủy Đức Tinh Quân cùng người khác bói toán, đo lường tính toán ra cá chép nổi lên, trước khi đi đã thi pháp khiến Li thành chìm xuống, đồng thời ném ra một con cá chép, để quẻ tượng mình tính kia trở thành sự thật."

Tô Đình cúi đầu xuống, xuyên thấu qua nước sông, nhìn ánh mắt bất thiện của Ly Giang Long Vương, chầm chậm nói ra: "Mà một con cá chép này chỉ ngắn ngủi mấy năm đã tu luyện có thành tựu, thậm chí ba trăm năm sau khi phong thần đã tu thành Yêu Tiên, trở thành Ly Giang Long Vương."

Dưới đáy sông, cá chép tựa như gò núi không đáp lời, chỉ là ánh mắt càng thêm bất thiện.

Thân thể khổng lồ của nó ở dưới nước sông gần như đã che đậy hơn một nửa đáy sông.

Mà Tô Đình đứng trên mặt sông lại tựa như sâu kiến.

Chỉ cần cá chép này ngẩng đầu, vạch nước xông ra là có thể nuốt chửng thân người kia.

Nhưng Tô Thần Quân cũng không phải phàm nhân, nó cũng không thể một ngụm nuốt vào.

Ly Giang Long Vương cũng không vọng động, chỉ trầm giọng nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Tô Đình nói ra: "Tô mỗ ở Nguyên Phong Sơn từng học được một môn tiên thuật, tên là Vụ Quang Thần Thủy, lại tên là Càn Khôn Tị Kiếp Tinh Thần Quang, chính là do Đạo Tổ truyền thụ... Nhưng nghe nói môn tiên thuật này vốn là do Thủy Đức Tinh Quân sáng tạo ra, về sau bị Đạo Tổ thu hoạch, trải qua Đạo Tổ hoàn thiện, trở thành một trong tiên thuật chí cao."

Ly Giang Long Vương nói ra: "Thật sự có việc này."

Tô Đình nói ra: "Ngươi cùng Thủy Đức Tinh Quân có nguồn gốc cực sâu, có thể có nguyên bản của môn tiên thuật này?"

Ly Giang Long Vương lãnh đạm nói: "Không có."

Tô Đình cũng không nghi ngờ, cười một tiếng, nói ra: "Không có cũng được, nhưng ta nghe nói, Thủy Đức Tinh Quân đã từng lên phía bắc, thu một vị đồ đệ, rồi truyền thụ chân truyền, cũng ban cho môn tiên thuật này... Người này tên là Tô Quan Nhi, về sau được Ma Tổ điểm hóa, rơi vào ma đạo, sau khi tu hành đại thành đã sáng lập ra Ma tông ở Bắc Vực, có việc này khônh?"

Ly Giang Long Vương trầm giọng nói: "Thật sự có việc này."

Tô Đình không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói: "Được rồi, đa tạ đã giải đáp."

Hắn quơ quơ tay giấu trong tay áo, cười nói: "Tiền bối không cần khẩn trương như vậy, tuy rằng trước kia Tô mỗ bị ngươi dọa một lần luôn canh cánh trong lòng, nhưng lần này ngươi trả lời vấn đề của ta, tuy không giải hoặc nhưng tốt xấu cũng coi như kiên nhẫn trả lời, chuyện trong quá khứ coi như hòa nhau."

Hắn chắp hai tay sau lưng, đi về phía trước, nói ra: "Hữu duyên gặp lại."

Ly Giang Long Vương nhìn bóng người nhỏ bé trên mặt sông, từng bước đi về biên giới, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại nghĩ tới một chuyện, nói ra: "Chờ một chút."

Tô Đình dừng chân lại, nhìn về phía phía dưới, nói ra: "Tiền bối có gì chỉ giáo?"

Tiếng nói của Ly Giang Long Vương đầy ngột ngạt, nói ra: "Năm đó Li thành bị lũ ống bao phủ, đúng là ông ta đã làm pháp môn, nhưng lại không phải gây sóng gió, bao phủ Li thành, mà là Li thành sớm có nạn này, ông không đành lòng nên thử thi pháp ngăn cản... Nhưng thời kì phong thần, khí vận hạo đãng, dù cho là Tiên gia, cũng không thể ngăn cản, Li thành cuối cùng biến thành Ly Giang."

Tô Đình lộ ra sắc mặt khác thường, trên điển tịch hắn lại chưa từng nghe qua điểm ấy.

Ly Giang Long Vương trầm thấp nói: "Li thành không phải do ông ta hủy đi, chỉ là ông ta làm Tiên gia lại hạ giới, đã nhiễu loạn đại sự phong thần, còn thử nghiệm ngăn cản chuyện Li thành bị hủy, tuy rằng kết quả vẫn là bất đắc dĩ... Nhưng ông ta ngăn trở hồi lâu, để người Li thành chếtchậm hơn, để tin tức truyền bá cũng truyền chậm hơn, ảnh hưởng quá lớn, đây mới là tội danh khiến lúc ấy Đạo Tổ giết ông ta."

Tô Đình dừng một chút, nói ra: "Nghe nói Đạo Tổ không gì không biết, tất cả thế sự đều nằm trong suy tính của Đạo Tổ thấy, nhất cử nhất động của Thủy Đức Tinh Quân cũng là định số, cũng không phải nằm ngoài dự liệu của Đạo Tổ. Tội chết này... Là mệnh số đi?"

Ly Giang Long Vương đáp: "Năm đó Thanh Nguyên tổ sư chưa thành đạo, chính là biến số lớn nhất, cử động của Thủy Đức Tinh Quân tất nhiên là trong dự liệu của Chư Thánh, nhưng ông ta gặp Thanh Nguyên tổ sư trước tiên, tất cả đều sẽ khác nhau... Mấy câu trì hoãn giữa bọn hắn sẽ có ảnh hưởng lớn, không thua gì phong ba to lớn."

Tô Đình nhẹ gật đầu, nói ra: "Vãn bối hiểu rõ, điển tịch ở Nguyên Phong Sơn, Tô mỗ sẽ không cắt giảm, nhưng sẽ thêm một lời giải thích, chính danh cho Thủy Đức Tinh Quân."

Lúc này Ly Giang Long Vương mới gục đầu xuống, một lần nữa chôn dưới đáy bùn bụi bặm.

Tô Đình chầm chậm tiến lên, đi tới bờ sông, nhìn chung quanh một chút.

"Đi hướng nào đây?"

❖ ❖ ❖

Thanh Hư cảnh.

Trong Lục Áp truyền thừa, câu này có nhiều nghĩa, chỉ cảnh giới mà hắn tu hành, cũng chỉ một phương thế giới này.

Khi vừa xây dựng hư không thì nơi đây vẫn không có vật gì.

Tô Đình từng thử dùng Ngũ Hành tiên thuật để thúc đẩy phát triển ở đây, nhưng cuối cùng coi như thôi.

Bây giờ Thanh Hư thế giới này dù vô cùng to lớn, nhưng cũng trống rỗng.

Chỉ là nơi đây chí ít cũng không tính là tuyệt địa, còn có thể để người ta sống sót ở đây.

Thiếu nữ kia từ khi giả chết qua đi, đã bị Tô Đình an trí ở đây, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.

Bởi vì Tô Thần Quân còn không biết nên giải thích như thế nào.

"Đều do tên tiểu hỗn đản Tô Tân Phong này, quá không chịu trách nhiệm, lão tử rõ ràng là mượn diện mạo của hắn, rây ra chuyện mà hắn còn không nhận."

Tô Đình cảm thấy bất đắc dĩ, đưa tay vung lên trên người.

Hắn vận chuyển pháp lực, trong một chớp mắt, thân hình lại thu nhỏ, diện mạo thay đổi.

Chỉ trong nháy mắt, hắn lại biến thành bộ dáng của tiểu đạo sĩ Tô Tân Phong.

Hắn đi đến trước mặt thiếu nữ này, vuốt vuốt lông mi.

Giờ phút này thiếu nữ còn đang ngủ say, lúc ấy nàng chịu một dao, cũng may là có hộ thân phù của Tô Đình, nếu không thì thật sự khó có thể sống sót được.

Kỳ thật đối với việc thiếu nữ bị tập kích, Tô Đình đã sớm có sở liệu nên cũng thuận nước đẩy thuyền, vì hợp với mưu kế của Tống Tân An nên đành phải tương kế tựu kế, từ đó trà trộn vào Ma Môn ở Trung Thổ... Mà hắn chính là đã đoán trước được nên mới để thiếu nữ bị tập kích.

Nhưng dù có chuẩn bị trước, giữ được tính mạng, nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác hổ thẹn.

"Tỉnh lại."

Tô Đình suy tính hồi lâu, mới vung tay lên một cái, pháp lực chuyển động.

Thiếu nữ khẽ hô một tiếng, mới từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một mảnh hư không thì không khỏi kinh ngạc.

Tô Đình đưa tay quơ quơ ở trước mắt nàng, nói ra: "Đừng nhìn nữa, trống rỗng, có thể nhìn ra cái gì?"

Thiếu nữ ngơ ngác một chút, vội quay đầu nhìn qua, chỉ thấy tiểu đạo sĩ đứng ở một bên, không khỏi kinh hô một tiếng.

Nàng nh chính mình lúc ấy bị người giết chết, tiểu đạo sĩ đuổi giết một kẻ đánh lén trước đó, không ở trước mắt.

Giờ phút này nàng lại lần nữa tỉnh lại, tiểu đạo sĩ lại xuất hiện ở trước mặt.

"Ngươi cũng đã chết sao?"

Thiếu nữ tràn đầy thương cảm, ôm lấy hắn, xoa tóc của hắn, chán nản nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi có thể còn sống tốt chứ."

Tô Đình đẩy tay của thiếu nữ ra, lui nửa bước, bất đắc dĩ nói: "Nơi này không phải âm tào địa phủ."

Thiếu nữ nghe vậy, không khỏi ngơ ngác một chút, nói: "Không phải âm tào địa phủ?"

Tô Đình thở sâu, nói ra: "Ta đưa cho ngươi hộ thân phù, cứu được ngươi một mạng, hiện tại ta giấu ngươi đi, cứu sống ngươi, sau này ngươi nên trở về nhà."

Thiếu nữ nghe mà mờ mịt không hiểu.

Tô Đình cũng không giải thích nhiều, lập tức vận chuyển pháp lực.

Thân thể của hắn đột nhiên cao lên.

Diện mạo của hắn cũng dần thay đổi.

"Ngươi..."

Thiếu nữ trợn mắt hốc mồm, nhìn tiểu đạo sĩ trong chớp mắt đã trưởng thành này, không khỏi kinh ngạc đến cực điểm.

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói ra: "Tiểu nha đầu, đây mới là chân thân của ta, lúc trước chẳng qua là vì trảm trừ ma hoạn ở Trung Thổ, mới đành ra vẻ tiểu đạo sĩ, dẫn dụ những tiểu ma đầu kia."

Trong mắt thiếu nữ vẫn mờ mịt.