Chương 818 Ly Giang Long Vương, Thủy Đức Tinh Quân
Bên ngoài Lê sơn.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, chầm chậm đi trên mặt đất.
Ở bên cạnh hắn sau đó nửa bước, hổ yêu chở tiểu đạo sĩ đi.
Tiểu đạo sĩ nhe răng trợn mắt, thoáng nghiêng người, không dám ngồi vững vàng.
"Sư phụ, người không trực tiếp về núi như lúc tới sao?"
Tiểu đạo sĩ tràn đầy vẻ mong đợi, nói ra: "Như thế còn bớt đi rất nhiều đường xá bôn ba."
Tô Đình nhìn lại, nói ra: "Nếu ngươi ghét bỏ con đường dài dằng dặc, vi sư có thể trực tiếp đưa ngươi trở về."
Tiểu đạo sĩ lập tức cúi đầu xuống, không dám nhiều lời.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, chầm chậm nó: "Lúc đi ra cần bí ẩn, không được lộ hành tung, mà lúc này mọi người đều đã biết, Tô Thần Quân ta lặng yên nhập thế, trảm trừ Ma Môn, công đức vô lượng, đã không cần ẩn nấp hành tung nữa."
Hắn nhìn về phía phương xa, lạnh nhạt nói ra: "Lúc ta tới có thể nói là xuất quỷ nhập thần, chỉ sợ không ít người đều đang suy đoán ta vô thanh vô tức rời đi Nguyên Phong Sơn như thế nào, bây giờ nếu lại mượn pháp môn này để trở về, thì có chút quá rõ ràng... Nếu như đã hiển lộ hành tung, như vậy đi ở bên ngoài cũng không sợ."
Bây giờ bản lĩnh của hắn còn cao hơn một chút so với năm đó, năm đó còn không sợ ở nhân gian bị phục sát, bây giờ càng không cần nói.
Lần này rời núi, chuyện hắn muốn làm còn chưa làm xong.
"Ai..."
Tiểu đạo sĩ buồn bã thở dài, trong lòng có phần không biết nói gì.
Hắn bản cảm thấy lần này mình rời núi, tất nhiên là tiêu diêu tự tại, dạo chơi nhân gian.
Nào biết trên đường trở về, thế mà còn có sư phụ ở bên, như thế thì làm sao có thể tự tại được?
Tô Đình nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, bỗng nhiên nói ra: "Tuổi của ngươi còn nhỏ, vi sư không yên lòng ngươi, bởi vậy thủ hộ ngươi về núi, nhưng nếu ngươi cảm thấy vi sư đi bên cạnh không tự tại, cũng có thể đổi một người để chiếu cố tốt ngươi."
Trong lòng tiểu đạo sĩ run lên, bỗng nhiên dâng lên cảm giác bất an.
Hắn thông minh từ nhỏ, có thể nhận biết nguy cơ, tình huống lúc này nhìn thế nào đều không đúng.
Nếu sư phụ thật sự không yên lòng hắn, làm sao có thể để hắn xuống núi chứ?
Khi thả hắn xuống núi, không nói không yên lòng, bây giờ trở về sơn môn lại nói không yên lòng.
Dựa theo tác phong của sư phụ thì việc này nhất định có trá.
"Đổi một người khác?"
Tiểu đạo sĩ thấp giọng hỏi: "Người nào?"
Tô Đình cười tủm tỉm, thân thiết nói ra: "Một vị tiểu tỷ tỷ, dáng dấp nhìn rất đẹp, mà lại mười phần bảo vệ đối với đứa bé, nếu ngươi muốn..."
Tiểu đạo sĩ chém đinh chặt sắt nói: "Không muốn."
Sắc mặt Tô Đình đen đi.
Tiểu đạo sĩ dường như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt không khỏi biến đổi, trong lòng lo sợ bất an.
"Sư phụ..."
"Không đồng ý thì cũng đừng gọi ta sư phụ."
"Được, Tô Thần Quân."
Tiểu đạo sĩ đổi giọng nói ra: "Ngài có phải giả trang thành bộ dáng của ta, đi ra bên ngoài thông đồng tiểu cô nương bốn phía hay không?"
Tô Đình giận tím mặt, quát: "Nói hươu nói vượn cái gì? Vi sư tu hành đến nay, vẫn là thân thể Thuần, làm sao có thể làm chuyện như vậy? Huống chi, vi sư thật sự muốn thông đồng, còn cần giả trang thành hình dạng của ngươi? Ngươi tuổi còn nhỏ mà không học hành cho tốt, chỉ biết nói xấu trưởng bối, còn thể thống gì?"
Tiểu đạo sĩ vỗ vỗ đầu hổ yêu, nói ra: "Ngươi nói thật xem, không thì sẽ nấu ngươi!"
Hổ yêu ngẩng đầu nhìn Tô Đình.
Vẻ mặt Tô Đình như thường, không nói một lời.
Hổ yêu vội cúi đầu xuống, trong lòng âm thầm tính toán nói: "Dù không nghe thấy, đến lúc đó, tiểu chủ công nấu thì nấu thôi, dù sao chết dứt khoát... Đổi lại là chúa công, đây chính là sống không bằng chết."
Tiểu đạo sĩ huýt sáo, ung dung nói ra: "Dù sao chuyện của ngài, đồ đệ sẽ không cõng nồi."
Tô Đình nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là đồ bất hiếu, vi sư muốn thanh lý môn hộ!"
Tiểu đạo sĩ rụt cổ một cái, nói ra: "Dù sao ngài ra giả dạng ra rồi bốn phía thông đồng, đồ nhi coi như hoàn toàn không biết, nhưng ngài chiêu phong dẫn điệp, cũng không thể đổ lên trên đầu đệ tử... Ta còn nhỏ, hơn nữa còn là đạo sĩ chân chính từ nhỏ đến lớn, nào giống ngài giữa đường xuất gia?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, sắc mặt biến đổi, có chút suy tư.
Tiểu đạo sĩ ho một tiếng, nói ra: "Sư phụ à, kỳ thật việc này cũng không có gì, trời biết đất biết, ngài biết ta biết, đệ tử hiểu ý ngài, tùy tiện dạy ta hai ba chiêu tiên thuật, thì sẽ kín không kẽ hở... Đầu hổ yêu này cứ dứt khoát nấu canh, thì cái gì cũng không biết."
Tô Đình nhìn hổ yêu một cái.
Toàn thân hổ yêu run lên, nằm trên đất.
"Chậm rồi."
Tô Đình thở dài: "Vi sư không cẩn thận khoe khoang đã mang đại sư tỷ của ngươi tiến vào, nàng đã nhìn thấy."
Tiểu đạo sĩ run lên, mới ngượng ngùng nói: "Vậy thì ta không giúp được."
Tô Đình bình tĩnh nói: "Chuyện về tiểu cô nương này, vi sư tự mình xử lý, nhưng đến trước mặt đại sư tỷ ngươi, còn có cô cô của ngươi thì tất cả đều là chuyện của ngươi."
Tiểu đạo sĩ sờ lên đầu, nói ra: "Chuyện này không thích hợp lắm đâu?"
Tô Đình vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói ra: "Vi sư cho phép ngươi ở nhân gian du ngoạn nửa năm, chỉ cần không làm bậy là được. Nếu không đồng ý, trước chạng vạng tối ngày mai mà ngươi không về núi, thì ta sẽ cho ngươi biết tay."
Tiểu đạo sĩ vội gật đầu như gà con mổ thóc, nói: "Sư phụ, ta hiểu được, nhưng pháp lực trên mông này, ngài có thể giải không?"
❖ ❖ ❖
Tô Đình đuổi tiểu đạo sĩ, để hổ yêu chở tiểu đạo sĩ này rời đi, du ngoạn nhân gian.
Mà hắn lại phóng ra một bước, thân hóa hồng quang, đi tới Ly Giang.
Hắn cúi đầu xuống, xuyên thấu qua thủy triều lao nhanh, xuyên thấu qua dòng nước đục ngầu, nhìn thấy một đầu cá chép nằm ở chỗ sâu dưới đáy sông kia.
Con cá chép này, toàn thân kéo dài, to như gò núi, hai con ngươi lấp lóe quang hoa, ngẩng đầu nhìn tới.
Ánh mắt của nó xuyên qua nước sông.
Tựa như hai đạo kiếm quang, bay thẳng lên trời cao.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, cười nói ra: "Ly Giang Long Vương, năm đó ở trong mắt Tô mỗ là tồn tại cao không thể chạm, bây giờ cũng đến phiên Tô mỗ nhìn xuống ngươi."
Thân thể khổng lồ của Ly Giang Long Vương chìm trong nước bùn, lên tiếng nói ra: "Tô Thần Quân có bản lĩnh tiến triển cực nhanh, tu luyện mấy chục năm đã hơn xa bản tọa tu hành hơn tám trăm năm... Chỉ là trước kia tuy chúng ta có gặp nhau, nhưng giao tình cũng không tính sâu, càng không thù oán gì, Thần Quân nhiều lần khiêu khích là vì sao?"
Tô Đình bất đắc dĩ nói: "Đây không phải hơn mười năm trước có mãnh hổ cấp độ Yêu Tiên phục sát ta, lúc này mới thăm dò mấy lần, nếu ngài nguyện ý giết ta, có lẽ ta còn có thể kiếm được thi thể Yêu Tiên của Ly Giang Long Vương... Đương nhiên, ta vốn suy nghĩ có thêm tọa kỵ là Yêu Tiên, nhưng tự giác bản lĩnh còn chưa đủ để bắt sống ngài, lúc này mới coi như thôi."
Ly Giang Long Vương trầm giọng nói ra: "Thần Quân không cần dùng lời nói kích thích ta, ngươi không xuất thủ, bản tọa cũng không xuất thủ, bình an vô sự. Mà ngươi như xuất thủ, thì đều bằng bản lĩnh."
Tô Đình giang tay ra, nói: "Đáng tiếc xưa nay Tô mỗ không phải người thích gây chuyện thị phi, lần này cũng không muốn chủ động xuất thủ, chỉ là muốn hỏi thăm một chút một chút chuyện xưa của Thủy Đức Tinh Quân - Bắc Đẩu ngũ khí hiện nay."
Trong mắt Ly Giang Long Vương bỗng nhiên lóe lên, bắn ra tinh quang.
"Ngươi hỏi hắn làm gì?"