← Quay lại trang sách

Chương 836 Sắp sắc phong Thiên Tiên

Nguyên Phong Sơn.

Trên đại điện chủ phong.

Chưởng giáo ngồi trên cao, mà chư vị trưởng lão lại tách ra đứng ở hai bên.

Tô Đình bước vào trong đại điện, ánh mắt nhìn lướt qua hai bên, lại phát hiện trưởng lão đứng ở hai bên có chừng mấy trăm người, bên trong có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, hoặc là thanh niên, hoặc là trung niên, hoặc là lão giả.

Lần này các trưởng lão tụ tập tới đây nhiều hơn bất kỳ lần nào hắn đi vào đại điện chủ phong trước đây.

Hiển nhiên là trọng lượng của một vị Tiên gia như hắn lúc này đã không giống lúc trước, để trưởng lão trong môn đều tới đây cung nghênh.

Tô Đình nhếch miệng hiện lên ý cười.

Trừ những trưởng lão nhận nhiệm vụ của tông môn nên đang ở bên ngoài và những người đang bế quan trong môn, chỉ sợ tất cả trưởng lão đều ở chỗ này.

Lúc trước chư vị trưởng lão ở trong mắt Tô Đình cũng có phân lượng cực nặng, không thể coi thường, nhưng bây giờ hắn đã đột phá Tiên Đạo, đã đến một tầng thiên địa khác, áp đảo trên các vị trưởng lão nên bây giờ hắn chỉ liếc một cái đãthấy rõ hư thực của những vị trưởng lão này.

Trên mặt chư vị trưởng lão lại tràn ngập kính sợ.

Hậu bối này tu hành chưa tới bốn mươi năm.

Bốn mươi năm đối với người tu hành thượng tầng thì chỉ là một lần bế quan mà thôi.

Nhưng hắn lại có thể đột phá vách ngăn tiên phàm, đắc đạo mà thành tiên, bao trùm trên nhân gian.

Nhất là những người từng tiếp xúc cùng Tô Đình như Tạ trưởng lão, như Khâu trưởng lão lại càng thêm cảm khái... Mỗi một lần gặp Tô Đình là một lần phát hiện ra bản lĩnh của hắn tăng lên không ít so với một lần trước, có thể nói là tiến triển cực nhanh.

Mà việc tu hành của bọn họ lại thường thường còn dậm chân tại chỗ, dừng bước không tiến.

Về phần những trưởng lão chưa từng gặp Tô Đình thì lại càng tràn đầy vẻ kinh dị.

Nhưng dù như thế nào, thiếu niên này cũng đã thành tiên.

❖ ❖ ❖

Bước chân Tô Đình nhẹ nhàng chậm chạp, tựa như gió mát thổi qua, không có một chút khí tức trần tục nào.

Hắn đã thành tiên cảnh, chỉ phất tay đã toát ra dáng vẻ của Tiên gia, dù hắn đang ở đây nhưng lại vượt xa nơi đây.

Hắn chầm chậm đi tới, dù chưa thả ra uy thế, nhưng trong lòng chư vị trưởng lão không khỏi vì thế mà chấn động, giồng như người phàm tục đang nhìn một tòa núi cao.

Chân Nhân Dương Thần có thể thấy núi lở mà không biến sắc.

Nhưng thấy Tiên gia tới gần lại không khỏi cảm thấy nặng nề.

"Tham kiến chưởng giáo."

Tô Đình đi vào trước điện, vẫn tôn kính, thi lễ.

Chưởng giáo đứng dậy hoàn lễ, cảm khái nói: "Nhớ năm đó sư huynh của ngươi là Tín Thiên Ông gửi tin tức về nói là mời tới một vị ngoại môn trưởng lão có thể ngưng tựu đạo ý, nhưng tu vi còn thấp, thậm chí chưa đặt tới cấp độ Âm Thần, lúc đó khiến chư vị trưởng lão trong môn nghị luận ầm ĩ... Chỉ chớp mắt một cái, mới hơn hai mươi năm qua đi mà ngươi đã vang danh tam giới, đắc đạo thành tiên."

Tô Đình cười nói: "May mắn được bản môn tài bồi, trong thời gian ngắn ngủi này mới có thể đắc đạo thành tiên, trường sinh bất hủ."

Nói đến đây, Tô Đình không khỏi liếc mắt nhìn xung quanh, trong số các chư vị trưởng lão, thần sắc mỗi người khác nhau, hiển nhiên năm đó khi ngăn cản hậu bối là hắn nhập môn đều có ý kiến khác biệt, mới có vẻ mặt khác nhau như thế.

Nhưng những chuyện xưa kia, Tô Đình cũng không có ý truy cứu, dù sao lúc ấy đạo hạnh của hắn đúng là rất thấp, chư vị trưởng lão chất vấn cũng hợp tình hợp lý.

"Bản môn lập tông mấy trăm năm, sau Thanh Đế tổ sư, rốt cục lại xuất hiện một vị Tiên gia."

Chưởng giáo đứng dậy đến, đi xuống cao tọa, đi tới trước mặt Tô Đình, nói ra: "Từ khi Thanh Đế tổ sư đắc đạo thành tiên, sáng lập ra Nguyên Phong Sơn đến nay, bản môn phát triển lớn mạnh, dần dần hoàn thiện, đã hơn xa các tông thế gian, chân chính trở thành tông môn được Đạo Tổ truyền thừa, đạt tới cấp độ tiên tông... Ngươi nhìn chư vị trưởng lão, mấy trăm người đều ở cấp độ Dương Thần, nội tình cũng không kém quá nhiều so với các đại tiên tông ở nhân thế."

Ông ta cảm khái nói ra: "Thế nhưng sau Thanh Đế tổ sư, trong mấy trăm năm qua bản môn đúng là phát triển lớn mạnh, mà lại không có người nào đột phá tiên cảnh, ở trên Thiên Đình còn xa mới bằng các đại tiên tông."

Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị, không đáp lời.

Chư vị trưởng lão lộ ra ánh mắt phức tạp, có vẻ rất xấu hổ.

Chưởng giáo chậm rãi nói ra: "Mấy trăm năm trôi qua, kì thực đối với người tu hành cũng không tính là dài, dõi mắt nhìn khắp nhân gian thì Nguyên Phong Sơn ta từ sau khi lập phái, người đắc đạo thành tiên phần lớn là hạng người tu hành ở đời trong thời kì phong thần năm đó, chính là đã... Mà sau khi Nguyên Phong Sơn ta sáng lập ra môn phái, sinh linh mới xuất thế có thể tu tới tiên cảnh lại lác đác không có mấy."

Tô Đình cảm thán nói: "Nguyên Phong Sơn sáng lập ra đã mấy trăm năm, nhưng trăm năm đầu tiên khi tông môn mới lập, nhất định từng bước liên tục khó khăn, trăm năm sau lại từng bước phát triển, qua trăm năm tiếp theo mới hưng thịnh... Kì thực phát triển cũng không tính là dài "

Chưởng giáo gật đầu nói ra: "Trong bổn môn, không thiếu người có tiên tư, giống như chư vị trưởng lão ở đây cũng đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, chỉ là năm đó bản môn thế yếu, phương diện dạy bảo cũng không hoàn thiện, các vấn đề đều có lòng mà không có sức, bọn hắn không khỏi bị ngăn... Như huynh trưởng Tín Thiên Ông của ngươi, như chưởng giáo Chân Nhân ta, như Tạ trưởng lão, như Khâu trưởng lão, nếu như có thể tận tâm tu hành, bây giờ cũng có lẽ có thể chạm tới tiên cảnh, nhưng tất cả đều bị chuyện phát triển của tông môn mà phải phân tâm, chậm trễ con đường tu hành."

Ông ta nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Dù sau này bản tọa từ nhiệm, cũng chưa chắc có tâm khí đạp phá Tiên Đạo như thời niên thiếu, đời này có thể đắc đạo thành tiên hay không cũng còn khó nói."

Tô Đình nghiêm mặt nói ra: "Chưởng giáo Chân Nhân quản lý Nguyên Phong Sơn là tiên tông, một ngày trăm công ngàn việc, công đức vô lượng, sau này nhất định có hi vọng thành tiên."

Chưởng giáo chậm rãi nói: "Lần này ngươi đắc đạo thành tiên, chính là một người sau Thanh Đế tổ sư đạp phá Tiên Đạo, tuổi ngươi chưa tới bốn mươi nên càng là kinh tài tuyệt diễm đến cực điểm, bản tọa vốn muốn vì ngươi thiết yến, triệu hồi trưởng lão ở bên ngoài về rồi mở tiệc chiêu đãi các đại tông phái, để đại thế của Nguyên Phong Sơn càng hung thịnh."

Tô Đình chần chờ nói: "Ta luôn luôn điệu thấp nội liễm, nhưng nếu là vì mặt mũi của tông môn thì sẽ nghe theo chưởng giáo an bài."

Chưởng giáo tiếp tục nói: "Nhưng hiện nay cũng có chút cấp bách, nên cũng tạm thời không làm."

Tô Đình kinh ngạc nói: "Đây là ý gì?"

Chưởng giáo nói ra: "Ngươi đã đắc đạo thành tiên, chính là đích truyền chính thống đạo môn ta, tự nhiên sẽ có Thiên Đình sắc phong, triệu ngươi lên trời, lên vị trí Thiên Tiên, ngay tại gần đây."

Tô Đình nghe vậy, lập tức trầm ngâm.

Chư vị trưởng lão cũng lộ ra ánh mắt phức tạp.

Chưởng giáo thấy vẻ mặt hắn do dự, chậm rãi nói ra: "Ngươi nhớ tới Cát Chính Hiên?"

Tô Đình sờ sờ mặt, ung dung nói ra: "Cát Chính Hiên từ chối Thiên Đình sắc phong, nguyện làm Địa Tiên, giả sử như ta nhận vị trí Thiên Tiên, chẳng phải sẽ yếu hơn hắn một bậc?"

Chưởng giáo không khỏi cười ra tiếng.

Trong số chư vị trưởng lão cũng có nhiều người bật cười.

"Ngươi có suy nghĩ này, ngược lại thật sự là khác biệt người thường."

Chưởng giáo nói ra: "Dù Thiên Tiên so với Địa Tiên phải chịu thiên điều trói buộc, nhưng có ích cực lớn... Ngươi so với Cát Chính Hiên còn trẻ hơn rất nhiều, mượn nhờ Thiên Đình, có lẽ có thể đền bù hơn mười năm tu hành."

Sau khi nói xong, chưởng giáo cười nói ra: "Chỉ là một khi trở thành thiên tiên, thì cần tuân thủ nghiêm ngặt thiên quy, với tính tình này của ngươi, chỉ sợ không dễ dàng."

Tô Đình lập tức lộ ra vẻ ngại ngùng, nói ra: "Ta luôn luôn an phận thủ thường, tuân thủ nghiêm ngặt thiên quy, cũng không có gì, chỉ là Cát Chính Hiên không nhận vị trí Thiên Tiên, ta nhưng cũng không muốn tiếp nhận."

Chưởng giáo liếc hắn một cái thật sâu, nói ra: "Hi vọng như thế."

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, chầm chậm nói ra: " Cát Chính Hiên không nhận tiên vị, Tô Đình ta chính là bị thần đao đặt lên cổ, cũng nhất định không nhận."