← Quay lại trang sách

Chương 848 Hồng trần thế tục

Trước Nam Thiên Môn.

Tô Đình như gặp được tri âm, hàn huyên một lát cùng Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám, mới lưu luyến không rời hạ giới.

Hắn rơi vào hư không giữa hai giới, toàn thân vận chuyển pháp lực, chống cương phong xung quanh người.

Cương phong này lăng lệ như đao, cũng chỉ có tiên thần mới có thể tuỳ tiện xuyên qua.

Một lần trước Tô Đình hạ giới, vẫn phải mượn thần lực của Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám hộ thân, mới có thể an tâm xuyên qua hư không giữa hai giới.

Chỉ là lúc đó bị ngộ phục, đến nay vẫn không có manh mối.

"Ngày đó xuất thủ có hai phe tiên thần."

Tô Đình mắng thầm: "Tên hỗn trướng dùng kiếm kia, tạm thời còn không biết lai lịch, nhưng kẻ phía sau đánh ta một chưởng kia, còn có chưởng lực lưu giữ trong tay ta, chỉ cần có thể xem xét biết thân phận của hắn... Dù hắn là Chân Tiên, bản chân quân cũng nhất định phải chú sát hắn!"

Năm đó hắn ở hư không giữa hai giới bị ngộ phục, có thể nói là một lần bị thương nặng nhất, tổn thất nhiều nhất, tình cảnh hiểm nhất từ khi tu hành đến nay.

Dù đã qua hơn mười năm, Tô mỗ hắn vẫn ghi nhớ trong lòng.

Chỉ tiếc Tín Thiên Ông không bằng năm đó, đã không thể mượn dùng chưởng lực tồn lưu để suy tính thân phận lúc đầu của hắn.

Tuy nói Thủ Chính Đạo Môn cùng Chính Tiên Đạo cũng có nhân vật tinh thông bói toán đo lường tính toán, nhưng cũng không thể vì hắn mà suy tính, càng không có khả năng vì thế mà đắc tội với một vị Chân Tiên.

Kỳ thật ở trong thiên đình, cũng có một vị quỷ thần, tên là Lưu Bạc Tĩnh, trình độ bói toán đo lường tính toán cũng cao thâm mạt trắc.

Người này không có bao nhiêu đạo hạnh, nhưng là khai quốc công thần Đại Chu, có tác dụng lớn lao trong việc bình định thiên hạ, bởi vậy bản thân có công đức cực lớn, sau khi thọ tận được phong thành Thiên Thần.

Dù không phải chính thần trên bảng, nhưng địa vị cũng không thấp.

Gần một tháng này, Tô Đình cũng gặp qua người này ở Thiên Đình, diện mạo như ông lão bảy mươi, cử chỉ ôn hòa, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Chỉ là Tô Đình cũng không mời ông ta đo lường tính toán.

Dù sao chỉ mới gặp mặt một lần, lại không có giao tình gì, tự nhiên không thể vì hắn mà đắc tội với một vị Chân Tiên.

Nhưng Tô Đình cũng không vội.

Sớm muộn gì sẽ có một ngày tra được rõ ràng.

Dù chuyện này đã qua hơn mười năm lâu, nhưng đối với tiên thần có thọ nguyên vô tận mà nói thì thời gian trôi qua đã mất đi ý nghĩa, ở trong mắt Tô Đình, việc này giống như mới hôm qua.

"Năm tháng dài đằng đẵng, Tô mỗ không vội."

❖ ❖ ❖

Xuyên qua hư không giưa hai giới.

Tô Đình lại lần nữa trở về nhân thế.

Hắn đã là U Minh Chân Quân, có thể nhập Cửu U, có thể trèo lên Thanh Minh, ngao du tam giới, không có câu thúc.

Chỉ là hắn ở trên Thiên Đình hơn một tháng, lại lần nữa đi vào nhân gian, lại có ảo giác như rơi vào vũng bùn.

Trong tiên cảnh ở Thiên Đình, linh khí dư dả, Tiên Vụ phiêu miểu, hô hấp một ngụm, giống như cũng có thể kéo dài tuổi thọ, tu hành ở đó làm ít công to.

Nhưng ở nhân gian, trong chốn phàm trần tục thế, ngay cả trong không khí dường như cũng tràn đầy cảm giác đục ngầu.

Rõ ràng là gió mát quét qua, nhưng lại như bọc lấy bụi bặm, gào thét mà tới.

"..."

Sắc mặt Tô Đình có chút biến hóa.

Trong lòng của hắn hiểu rõ, đây không đơn thuần là vì hắn ở Thiên Đình nhiều ngày, càng bởi vì hắn là Nguyên Thần Tiên gia, ngưng luyện pháp lực Tiên gia, tiến một bước tẩy luyện tự thân, Tiên thể không một hạt bụi, hết sức trong sạch.

Bây giờ một lần nữa nhập thế, bỗng nhiên có sự khác biệt.

Hắn mơ hồ hiểu rõ, nếu như ở lâu trần thế, trừ phi tìm được nơi thanh tịnh để ẩn cư thế ngoại, ngăn cách ngoại giới, nếu không thì sẽ ảnh hưởng tới việc tự thân tu hành tiến cảnh.

Dù tu vi tự thân sẽ không bởi vậy mà hao tổn, nhưng phải phân tâm vận chuyển, cần thời khắc tẩy luyện tự thân, duy trì Tiên thể không một hạt bụi, phòng ngừa khí trọc ở hồng trần tồn trữ, trong lúc vô hình, chuyện này không khỏi trì hoãn tu hành.

Hắn thở ra một hơi, thầm nghĩ: "Nguyên Phong Sơn tốt xấu gì cũng là động thiên phúc địa, là ngoại giới nhân thế, quả thực đục ngầu, khó trách năm đó ghi chép trong đạo thư, có câu 'Hồng trần thế tục, không thể ở lâu'."

Hắn hơi lắc đầu, vận chuyển pháp lực Tiên gia để tẩy luyện tự thân.

Hắn cũng không phải tiên thiên đạo thể, mà là từ phàm thân tẩy luyện, thành tựu Tiên thể bất hủ, vẫn phải phòng ngừa khí trọc thế tục, lúc nào cũng phải để tự thân trong sạch, nếu không, Tiên thể nhiễm trọc khí, tiến cảnh tu vi tất nhiên bị ngăn trở.

Mà muốn loại bỏ tệ nạn, cũng giống như quá trình từ phàm thân tẩy luyện thành tiên thể đều vô cùng gian nan, đồng thời hao phí tinh lực càng lớn, so với thời thời khắc khắc tẩy luyện tự thân còn càng thêm trì hoãn tu hành.

"Đây cũng là một ưu thế của Thiên Tiên so với Địa Tiên."

Tô Đình thầm nghĩ: "Hạng người chân chính đắc đạo thành tiên dù không nhận vị trí Thiên Tiên, nhưng phần lớn cũng ẩn vào thế ngoại, ít khi hành tẩu ở nhân thế, chỉ sợ cũng có nguyên nhân này."

Hắn nghĩ như vậy, trong lòng cũng có mấy phần hiểu ra.

Ngoại trừ tôi luyện tâm tính ra, sợ là cũng không có vị tiên gia nào nguyện ý hành tẩu lâu dài ở phàm trần tục thế.

Chỉ là hạng người Tiên gia có tâm tính sớm đã vững chắc, cũng không cần tôi luyện.

Tiên thần đã siêu thoát nhân thế, mà chúng sinh ở thế gian phàm trần chỉ nhỏ yếu như sâu kiến, lại lần nữa hành tẩu ở nhân thế, đã không hợp nhau, lại muốn thời khắc ghi nhớ, không được họa loạn nhân thế, phòng ngừa Thiên Đình giáng tội.

❖ ❖ ❖

Sau khi hạ giới, Tô Đình liếc mắt nhìn hai phía.

Nơi đây vẫn là Trung Thổ.

Nhưng khu vực này cách Nguyên Phong Sơn một đoạn.

Còn Thủ Chính Đạo Môn cách nơi này khá gần.

"Thủ Chính Đạo Môn?"

Tô Đình sờ lên cái cằm.

Từ khi hắn lấy Trảm Tiên Phi Đao, chém giết một trong hai mươi tám tinh tú- Khuê Mộc Lang, tam giới lục đạo đều đã biết, Tô Đình hắn vốn có lực trảm thần, dù cho là tám bộ chính thần, bất hủ bất diệt, nhưng cũng khó thoát nguy cơ vẫn lạc.

Tám bộ chính thần là căn cơ trật tự tam giới, Tô Đình vốn có lực trảm thần, chính có năng lực căn cơ dao động tam giới.

Tôn chỉ Thủ Chính Đạo Môn lập phái, chính là thủ hộ tam giới lục đạo.

Bởi vậy, biến số là Tô Đình này cũng đã thành cái đinh trong mắt Thủ Chính Đạo Môn.

Nếu không phải tam giới có quy củ sâm nghiêm, chỉ sợ Thủ Chính Đạo Môn sớm đã dùng danh hiệu trảm yêu trừ ma để dùng lực lượng tông môn để xuống tay với hắn.

Mà dù trở ngại trật tự tam giới, nhưng Thủ Chính Đạo Môn cũng thời khắc nhìn chằm chằm Tô Đình, chỉ đợi chờ hắn phạm phải thiên điều, sẽ danh chính ngôn thuận xử lý.

"Trước khi ta chém giết Khuê Mộc Lang, Thủ Chính Đạo Môn coi như đối với ta không tệ."

Tô Đình thở dài một thân, thầm nghĩ trong lòng: "Lần trước còn bổ nhiệm ta làm người chủ sự khi trảm ma ở phía bắc, đồng thời nhận lời với ta, mỗi khi chém giết một ma đầu, mỗi khi lập được đại công thì sẽ có trọng thưởng... Nhưng về sau ta chém giết Khuê Mộc Lang, người của Thủ Chính Đạo Môn cũng không quá hữu hảo."

Hắn nhìn về phía Thủ Chính Đạo Môn, thần sắc dị dạng.

Lúc trước hắn đã từng đi vào Thủ Chính Đạo Môn, tương trợ Thủ Chính Đạo Môn, luyện hóa biểu tượng khí vận đạo môn - Tử Liên.

Lúc ấy hắn có đạo hạnh kém cỏi, trong quá trình đó cũng được lợi không nhỏ, thậm chí được Địa Tiên Chính Nhất chỉ điểm.

Hắn cùng Thủ Chính Đạo Môn vốn cũng coi như có mấy phần giao tình không tệ, chỉ là sau khi chém giết Khuê Mộc Lang, tất cả bỗng nhiên thay đổi, Thủ Chính Đạo Môn tràn đầy địch đối với hắn ý, dù trở ngại Thiên Đình, trở ngại trật tự, không xé rách mặt mũi, kì thực vẫn chưa giảm địch ý.

Kỳ thật đi Bắc Vực dò xét ma đạo, bây giờ Thủ Chính Đạo Môn đã có chi nhánh ở phương bắc, nếu như nguyện ý tương trợ, chính là làm ít công to.

"Thôi."

Tô Đình lầu bầu như vậy, không muốn sinh thêm sự cố, muốn rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, lại có một luồng khí tức khó tả ổn định trên người hắn.

"Nơi đây là Thủ Chính Đạo Môn ta quản lý, muốn đến thì đến, muốn đi liền đi, không khỏi cũng quá xem thường bản môn."