← Quay lại trang sách

Chương 847 Canh bế môn

Đế Quân quả nhiên là công chính vô tư."

Tô Đình cười một tiếng, nhưng không khỏi hỏi: "Chỉ là, Đả Thần Tiên..."

Đế Quân lạnh nhạt nói ra: "Năm đó Chư Thánh hợp lực rèn đúc, chuyên dùng để trùng phạt tám bộ chính thần, mỗi một roi quất xuống sẽ đánh vào Nguyên Thần, so với nhục thân bị trảm một đao còn đau đớn hơn."

Tô Đình không khỏi nghĩ tới khi ở Địa phủ, hắn dùng hồn roi quất cho hồn linh của Tần Tông chủ suy yếu đi.

Người đời thường nói đau đớn tận xương, nhưng cảm giác đau đớn tác dụng lên hồn phách này lại càng không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Cho dù là tám bộ chính thần, nhưng Đả Thần Tiên này lại chuyên dùng để trừng phạt thần linh, đánh thẳng vào Nguyên Thần, chỉ sợ là đau đến cực điểm.

Một ngàn hai trăm roi này, cũng tương đương với bị lăng trì một lần.

Khác nhau chỉ ở chỗ lăng trì sẽ chết, nhưng chư thần bất tử.

"Nghe nói người bị lăng trì xử tử thường thường muốn tự sát, như sống không bằng chết..."

Tô Đình thầm nghĩ: "Có lẽ mấy vị thiên thần này cũng không chịu nổi."

Hắn nhìn kỹ một chút, trong lòng không khỏi tràn đầy khoái cảm.

❖ ❖ ❖

Phủ U Minh Chân Quân.

Nơi này cũng là một tòa cung điện, vị trí hơi ở ngoài rìa, ở hướng Đông Nam của Thiên Đình.

Dù sao cũng là cung điện Thiên Đình, nhân gian không thể so sánh, Tô Đình đi vòng vo một vòng, phát hiện các loại bố trí ở nơi này còn tốt hơn hẳn chiếc pháp thuyền của mình kia.

"Đúng là Tiên cung trên Thiên Đình, không tầm thường."

Tô Đình thầm nghĩ: "So với động phủ của ta ở Nguyên Phong Sơn còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, đợi mấy tiểu yêu kia tu luyện thành Dương Thần, có tư cách lên trời là có thể đưa tới nơi này."

Bây giờ hắn có chức quan là U Minh Chân Quân, đã không tính là thấp.

Hơn một tháng, từ Bật Mã Ôn đại nhân lên tới U Minh Chân Quân, giờ khắc này Tô Đình có thể nói là mười phần cảm khái, rất có suy nghĩ "Lão tử rốt cục đã xuất đầu".

Hắn bỏ đi quan bào của Bật Mã Ôn đại nhân, đổi lại phục sức Chân Quân.

Hắn mặc trường bào, đầu đội quan mạo, eo thắt đai lưng ngọc, chân đi giày trắng, không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn.

Hắn nhận lệnh điều tra chuyện ma đạo, ngày mai sẽ lên đường.

Ngày hôm nay hắn muốn từ từ đi thăm các chốn trong thiên đình một phen.

Đương nhiên, tẩm cung cùng hoa viên của Thiên Đế, hắn tự nhiên không thể tự tiện tiến vào.

Nhưng phủ đệ của các thiên thần khác, hắn có thể tiến đến thăm viếng.

"Tám bộ chính thần, đều có chỗ khu vực riêng, phân bố ở các phương, nhưng ở trong thiên đình cũng có không ít tiên thần."

Tô Đình vừa nghĩ, vừa đi về phía phủ đệ của Võ Đạo Chân Thần - Quách Trọng Kham.

Võ Đạo Chân Thần - Quách Trọng Kham từng mượn thần lực của hắn, để hắn có bản lĩnh có thể chém giết Khuê Mộc Lang, miễn cưỡng hao tổn đến cuối cùng, mới mượn nhờ Trảm Tiên Phi Đao, từ đó thủ thắng.

Đồng thời Tô Đình được thần đao của ông ta, còn được truyền thụ một thức thần đao.

Hơn nữa lần trước lên trời, đi vào Thiên Đình, Quách Trọng Kham cũng coi như có chút chiếu cố đối với hắn.

Chính bởi vậy, trong lòng Tô Đình có chút cảm kích.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là khoe khoang.

Chức quan U Minh Chân Quân không thua kém Võ Đạo Chân Thần.

Võ Đạo Chân Thần chính là Thần vị, một thân thần lực của Quách Trọng Kham đều giới hạn ở đó.

Nhưng Tô Đình lại không giới hạn trong chức quan U Minh Chân Quân, hắn chính là Thiên Tiên, pháp lực Tiên gia sẽ theo hắn tu hành mà tăng lên, đương nhiên, vị trí thiên tiên này cũng rất có giúp ích rất nhiều.

"Phía trước chính là phủ đệ của Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham à?"

Tô Đình nhớ tới vài ngày trước, trong lòng chính là đau xót.

Sau khi hắn lên trời, trở thành Bật Mã Ôn đại nhân.

Chưa được nửa tháng, Quách Trọng Kham dùng lý do phụng chỉ đi về phía tây để đến Ngự Mã Giám chọn lựa thiên mã.

Dù Quách Trọng Kham cũng không châm chọc khiêu khích, cũng không khách sáo với Tô Đình.

Nhưng Tô Đình luôn luôn cảm thấy ông ta căn bản không dùng được thiên mã, đi tới Ngự Mã Giám, kì thực không có hảo ý, chỉ là muốn nhìn hắn đường đường là Tô Thần Quân, bâu giờ lại làm Bật Mã Ôn, trong lòng không chừng đã cười thành cái dạng gì rồi.

Hôm nay Tô Đình tâm huyết dâng trào, cũng muốn khoe khoang một phen.

❖ ❖ ❖

Trước mắt có một tòa cung điện, uy nghiêm nặng nề, to lớn hùng vĩ.

Hai bên trước điện đều là thần tướng, toàn thân mặc giáp, binh khí sâm nhiên.

"Hồi Chân Quân, lão gia nhà ta vừa mới ra ngoài rồi."

"Vừa mới ra ngoài?"

"Đúng vậy, chính là từ nửa nén hương trước."

"Hắn đi về hướng nào?"

Tô Đình vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn hỏi ra phương hướng, đuổi kịp Võ Đạo Chân Thần, tiếp tục khoe khoang.

Nhưng hai vị này thần tướng đều nói: "Khi lão gia nhà ta ra ngoài, che giấu hướng đi."

Tô Đình cười lạnh một tiếng, nói ra: "Rời nhà còn che giấu hướng đi? Chẳng lẽ ông ta nuôi tiên tử ở bên ngoài?"

Thần tướng bên trái hoảng hốt nói: "Chân Quân nói cẩn thận."

Thần tướng bên phải lại đáp: "Lão gia nhà ta đã che giấu hướng đi, tất nhiên là bởi vì chuyện Đế Quân giao phó, không thể lộ ra với người khác, thuộc về mật chỉ... Đi hướng nơi nào, muốn làm chuyện gì, chúng ta không có khả năng biết được."

Tô Đình hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, trong lòng có phần bất mãn.

Võ Đạo Chân Thần đi ra ngoài từ nửa nén hương trước, rõ ràng là biết được Tô Đình hắn tới chơi, bởi vậy tránh mà không thấy.

Trong lòng Tô Đình hừ hừ nói: " Quách Trọng Kham này, ta cùng ông ta coi như không phải hảo hữu chí giao, tốt xấu gì cũng quen biết một trận, thế mà ông ta lại tránh mà không thấy, quả thực khiến người ta tức giận."

❖ ❖ ❖

Trong cung điện.

"Tô Đình đi rồi?"

"Tô Chân quân biết được lão gia rời đi, nên đã rời đi."

" Tô Đình kia cũng coi như thủ quy củ, bản tọa còn tưởng hắn sẽ hiếu thắng xông đâu."

"Vì sao lão gia không gặp hắn?"

"Lần này hắn đến, nhất định là vì trả thù bản tọa lần trước đi Ngự Mã Giám, muốn đến diễu võ giương oai một phen."

Võ Đạo Chân Thần- Quách Trọng Kham vuốt râu nói ra: " Hắn chưa tới bốn mươi tuổi đã đắc đạo thành tiên, đã sắc phong Thiên Tiên, lại từ Bật Mã Ôn thăng đến U Minh Chân Quân, rõ ràng là đắc chí vừa lòng... Lấy tính tình của hắn, tất nhiên là hữu ý hay vô ý đều muốn nhắc tới tình cảnh tám trăm năm của bản tọa, cho rằng bản tọa bị giới hạn thần chức, từ đó cảm thấy tiếc hận, mượn chuyện này để cường điệu hắn làThiên Tiên."

"Vị Tô Chân quân này còn có đam mê như vậy?"

"So với Tiên gia tu hành hàng trăm hàng ngàn năm, hắn mới chỉ vẻn vẹn hơn ba mươi, kinh lịch không nhiều, tự nhiên còn có thú vui này, cũng không phải là chuyện xấu."

Quách Trọng Kham thả sách vở trong tay ra, chậm rãi nói: "Chỉ là bản tọa cũng lười nhìn tiểu từ này đắc ý quên hình."

❖ ❖ ❖

Tô Đình ăn bế môn canh ở chỗ Võ Đạo Chân Thần thì có phần là khó chịu, nhưng ở trong thiên đình cũng không có người quen gì, không có chỗ để khoe khoang.

Trong thời khắc này, hắn cảm nhận được áp lực thật sâu khi làm một hiệp khách độc hành.

"Năm đó hầu tử kia trà trộn các phương, phóng đãng bốn phía, giao bằng kết bạn, nhận huynh bái đệ, luôn có chỗ có thể khoe khoang."

Tô Đình cảm thán nói: "Sao ta lại không nghĩ tới chứ?"

Hắn vừa lầu bầu như vậy, vừa đi đến Nam Thiên Môn.

"Khương đại tướng quân."

"Chúc mừng Tô Chân quân."

"Ha ha ha..."

Tô Đình tới gần đến đây, cười nói ra: "Trong dự liệu, trong dự liệu."

Vẻ mặt Khương Bách Giám như thường.

Những thiên binh xung quanh lại không nhịn được lộ ra vẻ cổ quái.

"Tô Chân quân có bản lĩnh kinh thiên động địa, Thiên Tiên bình thường cũng khó so sánh, đương nhiên sẽ không giới hạn ở chức vị Ngự Mã Giám nho nhỏ, chuyện lên chức cũng nằm trong dự liệu."

Khương Bách Giám mỉm cười nói ra: "Chỉ là ngắn ngủi hơn tháng, từ Chính đường quản sự Ngự Mã Giám trở thành U Minh Chân Quân, đề bạt này quá nhanh chóng, cũng thật sự khiến người kinh dị."