Chương 852 Chi nhánh đạo môn ở Bắc Vưc
Tại chi nhánh đạo môn ở Bắc Vực.
Bây giờ chủ chi nhanh đạo môn ở nơi đây chính là Bán Tiên hàng chữ Vân, tên là Vân Song.
Người này chính là người chủ sự được Thủ Chính Đạo Môn lại lần nữa bổ nhiệm sau khi Tô Đình chém giết Khuê Mộc Lang rồi bị Thiên Đình bắt lên trời.
Sau khi thống lĩnh các tông trảm trừ ma hoạn ở Bắc Vực xong, nhớ tới căn cơ ma đạo còn chưa trừ, sau này nhất định sẽ còn xâm nhập vào phàm trần tục thế, biến thành Ma vực, hắn ta vì ngăn chặn hậu hoạn lâu dài, cam nguyện ở lại vùng đất man hoang này, khai sáng chi nhánh đạo môn, vĩnh viễn tọa trấn ở đây.
Hơn mười năm qua, tuy rằng Tô Đình đều ẩn cư ở Nguyên Phong Sơn, an tâm tu hành, tìm kiếm cơ duyên đắc đạo thành tiên, nhưng đối với chuyện bên ngoài, cũng không phải hoàn toàn không biết.
Vị Vân Song đạo nhân này quả thực là hạng người kinh tài tuyệt diễm, không chỉ có thiên phú tu hành, mà còn ở khả năng thống lĩnh đại cục đưa ra quyết sách, so với Vân Khang đạo nhân năm đó, đúng là càng có phong phạm của chủ một môn.
Chỉ tiếc hắn ta cũng không phải thân truyền của chưởng giáo, sư tôn chỉ là một vị trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn, không thuộc dòng chính, ở chế độ trưởng ấu sâm nghiêm, trong Thủ Chính Đạo Môn cũng không có hi vọng kế nhiệm chưởng giáo đời tiếp theo.
Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn ta cam nguyện ở lại Bắc Vực để sáng lập ra chi nhánh đạo môn.
Nhưng phải nói chính là người này đã tu thành Cách Tước tiên nhãn.
Chỉ cần biết rằng lúc trước Vân Khang làm Bán Tiên, sở dĩ tuỳ tiện tự thiêu, chính là bởi vì hắn ta tu hành Cách Tước tiên nhãn, đến bước khẩn yếu nhất lại bị ma đạo ảnh hưởng.
Chỉ bằng vào điểm này, ở phương diện tu hành, Vân Song đã áp đảo phía trên Vân Khang.
❖ ❖ ❖
Tô Đình một đường đi về phía Bắc.
Hắn không ngừng lại mà đi thẳng tới chi nhánh đạo môn ở Bắc Vực.
Chi nhánh đạo môn của Bắc Vực thành lập ở phế tích Cổ Thần.
Bởi vì hạng người ma đạo, trời sinh luôn có một luồng sợ hãi đối với Cổ Thần phế tích.
Chi nhánh Đạo môn thành lập ở đây, có rất nhiều lợi ích.
Tô Đình đứng ở không trung, nhìn xuống dưới.
Phía dưới núi non chập chùng, có non xanh nước biếc, càng có trận pháp trải rộng, sát cơ sâm nghiêm.
Cảnh tượng này so với chốn mãng hoang năm đó mà Tô Đình thấy đã có rất nhiều điểm khác biệt.
Nghĩ đến Thủ Chính Đạo Môn vì thành lập chi nhánh đạo môn ở đây mà bỏ ra không ít công phu, ít nhất là có một vị Địa Tiên, dời đổi đại địa ở đây, sửa đổi dãy núi, thành lập trận pháp.
Mà phía dưới là đạo quan liên miên, tài liệu dựng lên kiến trúc, trận pháp thủ sơn đều không phải hạng thường.
"Đây gần như là một tòa tiên tông khác, bố trí hơn xa tông phái truyền thừa Tiên gia bình thường."
Tô Đình âm thầm cảm khái, thầm nghĩ: "Nguyên Phong Sơn có lẽ cũng có thể bố trí một tòa tông phái như thế, nhưng nội tình không đủ, điều bảo vật trong kho tàng ra, trong bản tông chắc chắn sẽ thương cân động cốt. Mà Thủ Chính Đạo Môn có thể tuỳ tiện sáng lập ra một mạch chi nhánh này, quả nhiên là nội tình thâm hậu, không thẹn là đệ nhất tiên tông Trung Thổ."
Hắn không ngừng cảm khái, đứng giữa không trung, cũng không che giấu khí tức.
Đệ tử đạo môn ở phía dưới chỉ cảm thấy một luồng khí tức như núi cao thật lớn, thâm trầm không thể ước đoán, ở trên không trung dường như áp bách xuống, gần như khiến người ta có suy nghĩ quỳ xuống đất triều bái.
Nhưng những đệ tử đạo môn này cũng xuất thân từ Thủ Chính Đạo Môn, tâm chí kiên nghị, cũng không đến mức không chịu nổi như vậy.
Huống chi, Thủ Chính Đạo Môn sớm đã đưa tin tới, bây giờ chi nhánh đạo môn ở Bắc Vực cũng biết có Thiên Tiên giá lâm, cũng hiểu biết vị Thiên Tiên sắp giá lâm này chính là vị Vô Địch Thần Quân kia, bây giờ được Thiên Đình sắc phong là U Minh Chân Quân.
"Bần đạo Vân Song, tham kiến Chân Quân."
Có một vị đạo sĩ bước lên trời, khom người thi lễ.
Tô Đình đánh giá hắn ta một cái, lộ ra sắc mặt khác thường.
Vị đạo sĩ trước mắt này có diện mạo như trung niên, rất có thái độ uy nghiêm, dù đối mặt với Thiên Tiên, cũng chỉ cung kính mà không sợ hãi.
Mà Tô Đình lại đánh giá một cái, lại phát hiện đạo sĩ này có diện mạo như thanh niên, chỉ là cố ý để râu, nên chợt nhìn lại tựa như đạo nhân trung niên, hơn nữa hắn ta chấp chưởng chi nhánh đạo môn ở Bắc Vực nên rất có uy nghiêm, so với chưởng giáo của tông phái bình thường, càng có thái độ ngang nhiên.
"Không hổ là chân truyền của Thủ Chính Đạo Môn."
Tô Đình tán thưởng nói: "Ngươi xuất sắc hơn Vân Khang rất nhiều, thật sự muốn so sánh ra, có lẽ trong thế hệ này, chưa hẳn đã kém hơn Tề Tuyên của Tiên Tần Sơn Hải Giới."
Vẻ mặt Vân Song như thường, không kiêu ngạo, nói ra: "Chân Quân quá khen rồi."
Hắn hơi nghiêng người, chìa tay ra, nói: "Bần đạo đã chuẩn bị yến đón tiếp xong, cũng chuẩn bị xong tất cả tin tức mà Chân Quân muốn."
❖ ❖ ❖
Trong đạo môn Bắc Vực.
Trận pháp liên hoàn, có kiếm trận sát phạt lăng lệ, có khốn trận khiến người ta không thể động đậy, càng có huyễn trận có thể khiến người ta tâm trí trầm mê, các loại trận pháp như thế nối liền liên tiếp, tạo thành một tòa đại trận hộ sơn hoàn chỉnh.
Cho dù Tô Đình là Tiên gia, cũng không thể tuỳ tiện tiến đánh một tòa tông môn như thế.
"Hay cho một chi nhánh đạo môn."
Tô Đình đi ở bên trong, nhìn sơn thanh thủy tú, nhìn kiến trúc đạo quan, bình tĩnh nói ra: "Xem ra Thủ Chính Đạo Môn ngươi không thiếu cao nhân tới đây, giúp ngươi sáng lập ra chi nhánh đạo môn."
Vân Song thấp giọng nói: "Đúng là có trưởng lão trong môn tới đây trợ giúp sáng lập chi nhánh đạo môn, bây giờ cũng có bảy vị lưu lại nơi đây, trợ giúp bần đạo cùng quản lý Bắc Vực, phòng ngừa ma hoạn tái sinh."
Tô Đình cười cười nhưng không nói gì.
Thủ Chính Đạo Môn vì giúp trợ hắn ta quản lý Bắc Vực? Hay phòng ngừa hắn ta một thân một mình ở bên ngoài chấp chưởng một tông, từ đó sinh ra tâm tư không cần thiết?
Đại khái cả hai đều có.
Tô Đình nhìn ra được.
Vị Bán Tiên này cũng nhìn ra được.
Nhưng Tô Đình cũng không vạch rõ, cũng không có ý châm ngòi ly gián.
"Năm đó Vân Song đạo hữu tiếp nhận chức vị người chủ sự của ta, trảm trừ ma hoạn ở Bắc Vực, chuyện đó làmhết sức xinh đẹp, khiến không ít đạo hữu tán thưởng ngươi."
"Tô Chân Quân quá khen, chỉ là ỷ vào cục diện mà Chân Quân tạo ra, thu thập tàn cuộc thôi."
"Chuyện trảm trừ ma hoạn nếu chỉ là ỷ vào cục diện mà bản Chân Quân đánh ra tới, như vậy chấn nhiếp các bộ tộc lớn ở Bắc Vực rồi triệt để đứng vững gót chân, thành lập ra căn cơ Chi nhánh đạo môn ở Bắc Vực, lại không phải hạng người tầm thường có khả năng làm được."
Tô Đình dừng bước chân lại, quay người nhìn rồi bình tĩnh nói: "Năm đó đạo hạnh của ta còn thấp, gặp được quốc sư Đại Chu, cũng là đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn ngươi, vốn cho rằng ông ta đã là nhân vật cực kì xuất sắc, bây giờ xem ra, hắn chỉ có thể gìn giữ cái đã có, mà ngươi lại có thể khai sáng một phương, vượt qua ông ta rất nhiều."
Vân Song thấp giọng nói: "Hổ thẹn, bần đạo chỉ ỷ vào tiên kiếm trong môn sắc bén thôi, không so được với sư huynh."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, tiếp tục đi về phía trước, hỏi: "Bây giờ chi nhánh đạo môn ở Bắc Vực, tình cảnh như thế nào? Ma hoạn có tình huống ra sao?"
Vân Song cũng không giấu diếm, đáp: "Sau năm đó trảm trừ ma hoạn, bần đạo nghĩ Ma tông chưa diệt, sợ rằng sau này ma hoạn lại tái sinh, cho nên ở đây sáng lập chi nhánh đạo môn, lâu dài trấn áp, trảm trừ manh mối. Lúc đầu ma hoạn vừa mới trảm trừ, không có quá nhiều cản trở, ngược lại là các đại bộ lạc thị tộc ở Bắc Vực, giống như môn phái ở các đại thành trì, rất nhiều người tu hành có địch ý đối với chúng ta."
Tô Đình cười nói: "Người tu đạo ở Trung Thổ, bây giờ lại tới Bắc Vực, chính là hạng người ngoại lai, muốn chiếm được một chỗ cắm dùi ở đây, bọn hắn tự nhiên không thể cho phép, dù không bằng Thủ Chính Đạo Môn, nhưng liên hợp lại, áp chế chi nhánh đạo môn nơi đây cũng không phải việc khó."
Vân Song cười một tiếng, nói ra: "Đúng là như thế, về sau bần đạo phát thiếp, mở tiệc chiêu đãi các phương, không có một người trả lời, xem Thủ Chính Đạo Môn ta như không có gì."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Ngươi giải quyết thế nào?"
Vân Song hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói ra: "Bần đạo không còn cách nào khác, đành phải ỷ vào pháp kiếm cấp Tiên gia của bản môn, đi qua một lần trước cửa các đại thị tộc ở Bắc Vực, liên tục chém xuống ba mươi hai đầu người, để các bộ tộc lớn lắng lại, rốt cục nguyện ý ngồi xuống trao đổi cùng bần đạo."