Chương 853 Vân Song đạo nhân uy danh chấn Bắc Vực
Trên đại địa Bắc Vực, các bộ lạc tông tộc thượng tầng chiếm giữ có căn cơ thâm hậu, thế lực mạnh mẽ, rắc rối khó gỡ, có thể xưng là ổn định.
Nếu không biến cố gì lớn, thế lực thượng tầng sẽ rất ít có suy bại thay đổi.
Nhưng thế lực thấp, bộ lạc tông tộc cấp độ trung bình thường sẽ có nguy hiểm bị hủy diệt, hoặc bị bộ tộc khác thu phục, hoặc dứt khoát diệt vong.
Thế lực quá nhỏ yếu, có lẽ chỉ cần chọc giận một nhân vật thượng tầng là có nguy hiểm diệt vong, lại ví dụ như trong bộ tộc sinh ra một mỹ nhân, hoặc trong bộ lạc có một kiện bảo vật thì vô cùng có khả năng sẽ gặp đại họa.
Chi nhánh đạo môn bắt nguồn từ với Thủ Chính Đạo Môn ở Trung Thổ, hiện giờ ở đây chính là thế lực cao cấp nhất.
Nói một cách khách quan thì đối với các tông ở Bắc Vực, chi nhánh đạo môn chính là đám tu sĩ ngoại lai.
Đối với các bộ tộc lớn thượng tầng, có thêm một đối thủ cũng chính là có thêm một chỗ cần kiêng kị.
Càng quan trọng hơn là lợi ích các phương khó tránh khỏi sẽ bị chia cắt,
Bởi vậy các bộ tộc lớn đều có lòng kháng cự.
Liên quan đến cấp độ này, dù ngươi có mồm miệng lanh lợi nhưng cũng không thể thuyết phục các phương.
Chỉ có cách dùng dùng lực để chấn nhiếp!
"Khó được..."
Tô Đình ung dung nói ra: "Nếu là Thủ Chính Đạo Môn ngươi di chuyển đến tận đây, mấy bộ tộc này tuyệt đối không dám lên tiếng, nhưng tới chỗ này chỉ là một chi nhánh, bọn hắn chưa hẳn đã e ngại... Dù ngươi có tiên kiếm, nhưng bọn hắn chưa chắc đã không có chí bảo tiên thần, có thể chấn nhiếp các phương, là bản lĩnh của ngươi."
Vân Song cũng không ra vẻ kiêu ngạo, chỉ nói ra: "Bần đạo mời các phương đến tận đây tiến hành trao đổi, nói rõ lợi hại, định ra quy củ, chi nhánh đạo môn chỉ ở đây vì ngăn chặn ma hoạn tái khởi, tuyệt đối không can thiệp vào việc bộ tộc Bắc Vực phân tranh, cũng không chia cắt lợi ích các tộc ở Bắc Vực."
"Mà môn hạ đệ tử đi ra bên ngoài cũng tuyệt đối không dùng thân phận đệ tử tiên tông để đầu ức hiếp người các bộ tộc lớn ở Bắc Vực, nếu có tình trạng này đều sẽ bị trảm diwwtj."
"Nhưng phải trao đổi, chi nhánh đạo môn lâu dài ở Bắc Vực, đồng thời có thể tự dò xét khu vực các phương quản lý, ngăn chặn ma hoạn."
Hắn ta nói như vậy, ngữ khí bình thản.
Tô Đình nói ra: "Bọn hắn chp phép đệ tử đạo môn có thể tùy ý dò xét phạm vi bọn hắn quản lý?"
Vân Song đạo nhân gật đầu nói ra: "Không thể không đồng ý."
Tô Đình cười ha ha một tiếng, nói ra: "Không hổ là chân truyền của Thủ Chính Đạo Môn, quả nhiên lợi hại."
Cái gọi là trao đổi, chẳng qua chỉ là Thủ Chính Đạo Môn dùng lực để ép thôi.
Lúc này hoặc là chỉ là vì ngăn chặn ma hoạn, không tham gia việc tran đấu của các bộ tộc lớn ở Bắc Vực, cũng không chạm đến lợi ích, nhưng lâu dài, chi nhánh đạo môn đứng vứng gót chân thì không nhất định.
Ví dụ như ở Bắc Vực có tiên bảo hiện thế, thì chi nhánh đạo môn này đi đoạt hay không?
Chỉ cần tạm thời định ra căn cơ, chuyện ngày sau sẽ tràn đầy biến số.
Vân Song đạo nhân tại nhiệm, có lẽ còn dễ nói, đến lúc đổi một người chủ sự khác thì lại không giống.
Về phần môn hạ đệ tử đi ra bên ngoài có thể thu liễm, không dùng tư thái cao cao tại thượng của đệ tử tiên tông, để tránh khiến các tộc cảm thấy bị uy hiếp... Nhưng Vân Song đạo nhân cũng không phải nhân vật bình thường.
Phòng ngừa trong các bộ tộc lớn có mấy kẻ ỷ vào quy củ mà cố ý khiêu khích, Vân Song quyết định quy củ là "Vô cớ ức hiếp các bộ tộc lớn Bắc Vực ", nhưng có lý do thì không phải vô cớ ức hiếp.
Có một lỗ hổng như thế, như vậy chuyện này cũng tràn đầy biến số.
Về chuyện có thể tùy ý dò xét phạm vi quản lý, chính là khiến chi nhánh đạo môn có quyền lực cực lớn, thậm chí có thể tùy ý truyền đạo khắp toàn bộ Bắc Vực.
"Các bộ tộc lớn ở Bắc Vực cũng có nhân vật thông tuệ chứ?"
Tô Đình thầm nghĩ: "Chỉ dựa vào một thanh tiên kiếm, Vân Song có thể trấn trụ một bộ tộc lớn, nhưng không thể trấn áp bát phương liên thủ, chỉ sợ lúc ấy dù Thủ Chính Đạo Môn phải có Địa Tiên đến tận đây mới có thể uy hiếp ở cục diện... Không biết là vị Địa Tiên nào?"
Tô Đình tu hành đến nay, chỉ biết Thủ Chính Đạo Môn không chỉ có một vị Địa Tiên.
Nhưng hắn chỉ biết Chính Nhất, không biết ngoài ra còn có người nào khác không.
Mà Chính Nhất Địa Tiên trong mấy chục năm qua lại chưa từng đi vào Bắc Vực.
Tô Đình nghĩ tới đây, lại quay đầu nhìn Vân Song đạo nhân một cái.
Đạo sĩ này, thần sắc cung kính, ngữ khí lạnh nhạt, cũng không có bá khí của người khai sáng đạo môn một phương, cũng không có uy nghiêm khi quản lý một tông,
Dường như chỉ là một chân truyền đệ tử bình thường của Thủ Chính Đạo Môn.
Nhưng Tô Đình càng phát hiện ra người này cũng không bình thường.
"Có lẽ tài năng của người này còn cao hơn Tề Tuyên, đáng tiếc Thủ Chính Đạo Môn quá chú trọng quy củ, hắn ta không phải dòng chính, nếu đời chưởng giáo tiếp theo là hắn thì có lẽ Thủ Chính Đạo Môn sẽ càng không giống."
Tô Đình hơi cảm khái, trong số những người hắn từng thấy, Vân Song đạo nhân quả thực cực kì xuất sắc, Vân Khang của Thủ Chính Đạo Môn không bằng hắn ta, Tề Nhạc của Tiên Tần Sơn Hải Giới cũng không bằng hắn ta, lúc trước tam kiệt của Nguyên Phong Sơn cũng chưa chắc đã thắng hắn ta.
Về phần Tô Đình đã là Thái Thượng trưởng lão, cấp độ tiên thần.
Ở đời sau của Nguyên Phong Sơn, có lẽ Tô Tân Phong do hắn dạy dỗ, tương lai có thể ganh đua cao thấp cùng người này.
❖ ❖ ❖
Vân Song đạo nhân năm này đã gần hai trăm tám mươi ba tuổi.
Trong hàng Bán Tiên tầng chín, độ tuổi này đã xem như đã hết sức trẻ tuổi.
Bởi vậy Vân Song đạo nhân vẫn trông như thanh niên, chỉ là tận lực để râu nên mới như trung niên, tăng thêm mấy phần uy nghiêm.
Không nói tới Tô Đình cùng Cát Chính Hiên là kỳ tài kiệt xuất, thật sự muốn nói ra thì Vân Song đạo nhân mới hai trăm ba mươi tuổi đã thành Bán Tiên tầng chín, đặt ở các đại tiên tông cũng coi là nhân vật cực kì xuất sắc.
"Tuy nói Vân Song đạo nhân cũng coi như cực kì xuất sắc, nhưng trừ phi có đại cơ duyên khác, nếu không thì trong hai trăm năm cũng khó có hi vọng đắc đạo thành tiên, dựa theo tiến độ này xem ra, sau này tên tiểu hỗn đản Tô Tân Phong này đảm nhiệm vị trí trọng yếu ở Nguyên Phong Sơn, có lẽ thật sự khó tránh khỏi sẽ minh tranh ám đấu với người này."
Trong một nháy mắt, Tô Chân Quân đột nhiên cảm thấy chính mình đã già rồi.
Hắn lại đã bắt đầu suy tính tới chuyện đệ tử hậu bối minh tranh ám đấu với nhau, giống như là những trưởng lão cao cư tông môn, quan sát môn hạ đệ tử nhà mình minh tranh ám đấu vậy.
Trời có mắt rồi, Tô mỗ hắn gần ba mươi tám, số tuổi còn không bằng số lẻ của vị Vân Song đạo nhân này.
Dù trước sau hai đời cộng lại, cũng không đủ số lẻ.
Làm sao bỗng nhiên lại có suy nghĩ này đây?
Tô Đình có chút phiền muộn, tiếp tục tiến lên.
"Bần đạo đã thiết yến, chờ Chân Quân đã lâu."
"Yến hội để sau bàn lại, trước tiên truyền tất cả tin tức về tình huống Bắc Vực bây giờ cho ta, ta đỡ phải dò xét một lần."
"Bần đạo lập tức đi lấy."
Vân Song đạo nhân thi lễ, chợt thối lui.
Tô Đình ngồi ở chỗ này, thần sắc như thường.
Kì thực dò xét tin tức Bắc Vực, cũng chỉ phí chút tay chân.
Chỉ là hắn cũng tin được Thủ Chính Đạo Môn, dù Thủ Chính Đạo Môn không quá hữu hảo đối với hắn, nhưng ít ra trong chuyện trảm trừ ma hoạn, ổn định tam giới thì Thủ Chính Đạo Môn sẽ hết sức giúp đỡ hắn.
Đã như vậy thì dứt khoát bớt tốn chút công phu.
"Cũng muốn nhìn xem bây giờ ma đạo cùng thế cục năm đó như thế nào."
Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, hắn đã đắc đạo thành tiên, đồng thời tu thành Thanh Hư cảnh, dù xâm nhập vào Ma tông, cũng không sợ hãi.