Chương 868 Thiên thần hạn chế
Thần đã xác minh, bây giờ đại thần thông giả của ma đạo kia đúng là Tô Quan Nhi không thể nghi ngờ."
Tô Đình nói ra: "Đồng thời, Tô Quan Nhi chính là chân thân, tu vi không thua gì Chân Tiên đạo môn."
Vẻ mặt Đế Quân vẫn như thường, nói ra: "Việc này giống lời Trần Chi Vân nói, xem ra sau này ma hoạn sẽ càng thêm nghiêm trọng, chỉ cần nghiêm mật trông coi, không thể lười biếng."
Nói đến đây, Đế Quân dường như cũng hơi có cảm khái, nói: "Chỉ là ngươi hạ giới một thời gian ngắn ngủi như thế lại có thể dụ Tô Quan Nhi đến, cũng thật sự là ngoài ý muốn."
Tô Đình nói ra: "Hổ thẹn, Tô Quan Nhi cũng không phải để bản thân xuất hiện, mà là thông qua pháp bảo để hiển hóa, thần lấy thiên nhãn thần thông quan sát, sau khi khám phá rõ pháp bảo mới có thể thăm dò rõ."
Đế Quân chậm rãi nói ra: "Tô Quan Nhi ẩn tàng vô cùng sâu, ngươi có thể dẫn dụ hắn ra ngoài, nhìn ra tình huống hiện tại của hắn cũng là khó được, trẫm vốn cho rằng, lần này ngươi hạ giới, trong thời gian ngắn khó mà dò xét rõ ràng."
Tô Đình thấp giọng nói: "Thần cũng chỉ may mắn mới có thể dụ Tô Quan Nhi ra, chỉ là tạm thời cũng chỉ có thể làm được tình trạng này. Tô Quan Nhi ẩn tàng gần ngàn năm, chính là hạng người đa mưu túc trí, thần chỉ có thể dẫn dụ hắn ra gặp nhau, không thể dẫn dụ hắn dùng chân thân hiện thế, càng khó có thể điều tra ra vị trí Ma tông."
Đế Quân nói ra: "Ma tông ẩn tàng ngàn năm, chư thần trên Thiên Đình đến nay vẫn không điều tra rõ ràng, cũng chỉ có lần trước bởi vì ngươi mới khiến Ma tông lộ ra dấu vết, nhưng hôm nay tu vi của Tô Quan Nhi tiến thêm một bậc, chỉ sợ ẩn giấu càng sâu, không trách được ngươi. Chỉ là liên quan tới chuyện như lời ngươi nói, Tô Quan Nhi vô cùng có khả năng tu luyện pháp môn kia thì chỉ cần cẩn thận dò xét một phen."
Tô Đình đáp: "Sở dĩ Tô Quan Nhi có thể có hai thân thể, thậm chí nhiều hơn hai thân thể, hẳn là sở học của hắn ta bất phàm. Căn cứ vào lời Cát Phán chỉ điểm, Thần Dạ Du trình bày, thì có vẻ cực kỳ tương tự Lục Ngã Chân Thân mà Đại Bồ Tát Bạch Thế Chí của Phật Môn hiện nay tu luyện..."
Đế Quân hơi trầm ngâm, chợt hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
Tô Đình yên tĩnh một chút, chợt lên tiếng.
"Lần trước Cửu Lê đại tương quân từng nói phụng mệnh của Đế Quân tiến về phương tây, bây giờ chắc hẳn đã khởi hành, theo thần thấy..."
"Chính ngươi đi đia."
Đế Quân nói ra: "Ngươi thân là U Minh Chân Quân, mang theo lệnh bài của trẫm, dùng danh nghĩa là sứ giả Thiên Đình, tiến về Phật tông ở Tây Thổ, hỏi thăm Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát việc này cho rõ ràng."
"..."
Tô Đình kinh ngạc.
❖ ❖ ❖
Rời đi Lăng Tiêu Bảo Điện.
Tô Đình mới buồn bã thở dài một tiếng.
Hắn vốn cảm thấy lần này đi Phật tông ở Tây Thổ, hỏi thăm Bạch Thế Chí Bồ Tát, chưa chắc đã là chuyện đơn giản, cho nên mới thoái thác một thanh, đẩy Cửu Lê đại tương quân đi ra, nào biết trong lòng Đế Quân sớm đã quyết định để hắn tiến về phương tây.
"Không hổ là Thiên Đế tu hành năm tháng dài đằng đẵng, chấp chưởng Thiên Đình, thống ngự tam giới."
Tô Đình thầm cảm thán trong lòng: "Thuận miệng nói chính là sáo lộ."
Con đường này thông về phương tây, muốn đi tới Phật tông Tây Thổ.
Đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ, trên biển Đông, vị trí giả chưa từng tu hành lại trường sinh hơn tám trăm năm, từng đề cập rằng sau lưng của hắn, có liên quan đến Phật tông Tây Thổ.
Hắn vốn cho rằng là liên quan tới Huyền Sách đại pháp sư, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút mới thấy là cũng chưa chắc.
"Phải tiến về Tây Thổ thì tiến về Tây Thổ, dù sao cũng là Thiên Tiên, dùng thân phận sứ giả Thiên Đình, tiến về Tây Thổ dò xét, cũng sẽ không có nguy hiểm gì."
"Chỉ là bận rộn một chút, còn không kịp trở lại Chân Quân phủ của ta, nghỉ ngơi thật tốt một trận."
"Mà lần trước đi tới phủ của Võ Đạo Chân Thần Quách- Trọng Kham, hắn không muốn gặp ta, vốn nghĩ lần này lại đi, hắn cũng không tiện lại cự tuyệt ta ở ngoài cửa."
"Thôi được, Tây Thổ thì Tây Thổ thôi, coi như dạo chơi khắp thiên địa to lớn vậy."
Tô Đình lại đi về phía Nam Thiên Môn, cảm thấy bất đắc dĩ.
❖ ❖ ❖
Nam Thiên thần tướng- Khương Bách Giám mới thấy hắn đi vào, chưa qua bao lâu đã lại thấy hắn xuất hiện, có chút kinh ngạc.
"Xem ra Chân Quân vẫn có chút bận rộn nha."
"Trước đó hạ giới còn không dò rõ ràng được, lúc này còn phải rời khỏi Thiên Đình, một lần nữa dò xét một phen."
"Chân Quân coi như đi du ngoạn cũng được."
Khương Bách Giám chậm rãi nói ra: "Như bản thần đây, hơn tám trăm năm chỉ thường trấn thủ Nam Thiên Môn, cũng chỉ có có mấy lần phụng mệnh trấn áp bình loạn, thời gian còn lại đều là ở đây, vô cùng buồn tẻ!"
Tô Đình nhớ tới hơn tám trăm năm, tất cả đều dừng ở đây, gần như một tấc cũng không rời, trong lòng không khỏi run lên.
Mặc dù hắn đã đắc đạo thành tiên, cũng chịu được việc tu hành buồn tẻ cùng tịch mịch, thế nhưng hắn vẫn là một người chưa đủ trăm tuổi.
"Tướng quân có trách nhiệm với chức vụ, thật sự khiến người khác phải kính nể."
Tô Đình cảm thán từ đáy lòng, nhưng cũng có một cảm giác khó tả khác.
Dù thần linh trên Phong Thần bảng bất tử bất diệt, nhưng bị thần chức giới hạn, vĩnh viễn giới hạn ở phạm vi mình quản lý, vĩnh viễn giới hạn ở thần chức quyền hành của mình, không thể rời đi, không thể vượt qua.
Mà bọn hắn thậm chí không thể tu hành để tăng cường tu vi.
Đây cũng là cái giá phải trả khi hồn linh tiến vào Phong Thần bảng, trở thành thần linh.
Trong số bọn họ, có người vốn là thần tiên, có người tu hành có hi vọng thành tiên, có kẻ lại vô vọng tu hành Tiên Đạo, thậm chí như vị Nam Thiên thần tướng trước mắt, năm đó hắn là đại tướng quân Thục quốc, kì thực là người tập võ, có thể xưng là phàm là phu tục tử.
Năm đó bọn hắn đều bỏ mình với, sau khi chết được phong thần, có thể vĩnh sinh bất diệt, mà đây chính là cái giá phải trả.
Thậm chí ngay cả Thi Giải Tiên cũng tự do hơn bọn hắn rất nhiều.
Ví như vị tổ sư Thiên Cơ Môn - Lý Tầm Cơ kia, cũng là năm đó từng tham gia trận chiến Phong Thần, lúc ấy ông ta cũng không vẫn lạc trong trận chiến Phong Thần, ông ta cũng không vì thành thần mà tự tìm đường chết, mà vẫn kiên trì đi tới, cố gắng tu hành, dù cuối cùng tu hành không thành, nhưng lại hóa thành Thi Giải Tiên.
Hoặc là cũng có liên quan với nguyên nhân ông ta vô danh trên bảng, dù sao những cái tên trên Phong Thần bảng đều do Chư Thánh định ra, sớm có định số.
"Không nói tới việc này, chúc Chân Quân thuận lợi chuyến này."
Khương Bách Giám nói một tiếng như vậy, hơi thi lễ.
Tô Đình đáp lễ lại, đang muốn rời đi.
Nhưng Khương Bách Giám lại nhìn thoáng qua về nơi xa.
Tô Đình cũng nhìn lại, chỉ thấy một đạo hỏa quang đang tới gần.
Đó là một đạo thần quang hình ngọn lửa, dừng lại trước Nam Thiên Môn, hiện ra chân thân, rõ ràng là một lão giả tầm bảy mươi tuổi.
Lão giả này có diện mạo bình thường, nhưng thân thể lại hơi cổ quái, toàn thân có ngọn lửa quấn quanh, tựa như một sợi lại một sợi lông tóc bám vào người.
"Một trong chính thần Hỏa bộ?"
Trong lòng Tô Đình bừng tỉnh, nhưng cũng không nhận ra vị lão giả này, nên cũng không có ý hàn huyên, chuẩn bị đi về phía tây.
Chỉ là lão giả toàn thân bao phủ trong ngọn lửa này cũng đi về phía Nam Thiên Môn.
Khương Bách Giám thi lễ nói: "Tham kiến tôn thần."
Lão giả như ngọn lửa hoàn lễ nói: "Đại tướng quân không cần phải khách khí, lần này lão phu đi về phía nam mới hái lửa trở về, đang muốn gặp Hỏa Đức tinh quân."
Khương Bách Giám nói ra: "Hỏa Đức tinh quân cũng không đi ra ngoài, còn ở Thiên Đình."
Lão giả trong ngọn lửa nhẹ gật đầu, đang muốn cất bước, lại đầu nhìn về phía Tô Đình bên cạnh.
"Vị Tiên gia này thật trẻ tuổi, lúc trước cũng chưa từng gặp qua, không biết là vị nào?"
"Vị này là Thái Thượng trưởng lão của Nguyên Phong Sơn -Tô Đình, trước đây không lâu mới đắc đạo thành tiên, bây giờ thụ phong U Minh Chân Quân."
"Ồ?"
Lão giả trong ngọn lửa kinh ngạc nói: "Ngươi chính là Tô thị hậu nhân không đủ bốn mươi đã đạp phá Tiên Đạo, danh xưng có thể cùng sóng vai với trích tiên?"