← Quay lại trang sách

Chương 867 Trở về Thiên Đình

Mọi việc ở Bắc Vực xem như đã dò xét xong.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, Tô Đình đã không nghĩ tới chuyện sẽ tìm được vị trí ma tông.

Trong mấy trăm năm, Ma tông luôn ẩn nấp, cũng chỉ có lần này, Tô Quan Nhi bị hắn trảm, mới lộ ra chút dấu vết.

Bây giờ Tô Quan Nhi lại xuất hiện, tu vi tiến thêm một tầng, Ma tông bị hắn ta dùng đại thần thông dời đi, không biết chuyển tới nơi nào, Tô Đình cũng không trông cậy là có thể tra xét được.

"Bị Thiên Đình vây quét mà Ma tông vẫn còn tồn tại đến nay, hơn tám trăm năm qua, Tô Quan Nhi thậm chí còn không lộ ra bản lĩnh chân chính..."

Trong lòng Tô Đình nghiêm nghị, âm thầm thì thầm: " Có lẽ hắn sớm đã là Chân Tiên, có lẽ sớm đã có hi vọng thành tựu Chân Tiên, nhưng vẫn giấu kín, lấy cảnh giới Tán Tiên đỉnh phong để gặp người, thẳng đến khi bị ta chém giết, mới lộ ra diện mục chân chính, hiển ra trước mặt Trần Chi Vân... Nhưng bây giờ Tô Quan Nhi xuất hiện ở ra ngoài, chính là diện mạo chân chính của Tô Quan Nhi sao?"

Dựa vào tính cách cẩn thận của Tô Quan Nhi, dựa vào tính giảo hoạt của Tô Quan Nhi, bây giờ hắn hiện ra tu vi có thể so với Chân Tiên, nhưng cũng chưa chắc đã là bản lĩnh cao nhất của hắn, có lẽ hắn còn ở cấp độ nào đó, ẩn giấu đi một tay.

Nhân vật như vậy, tuyệt đối không có khả năng lộ ra tất cả lực lượng của bản thân ra.

Một tầng bị nhấc lên, còn có tầng tiếp theo.

Tầng tiếp theo bị vén mở, còn có một tầng khác.

Một tầng lại một tầng, mới thật sự là thâm bất khả trắc.

Nhưng trong chớp nhoáng này, trong lòng Tô Đình lại hiện ra rất nhiều suy nghĩ tới.

Tô Quan Nhi chính là người tu hành trong gần ngàn năm, thân nhập ma đạo, tính tình gian xảo xảo trá, ẩn tàng sâu vô cùng.

Nhưng ở phương thiên địa này, tiên thần phần lớn là tích lũy gần ngàn năm.

Thậm chí như Đạo Huyền Tiên Ông của Chính Tiên Đạo, Đạo Nguyên Tiên Tôn của Thủ Chính Đạo Môn, càng là thân truyền của tổ sư đạo môn năm đó, thời gian tu hành lâu dài, đã không thể tính toán.

Nhân vật như vậy sợ là lại càng thêm thâm bất khả trắc so với Tô Quan Nhi.

"Nghe đồn thời gian Đế Quân tu hành cũng dài dằng dặc, bây giờ càng là chủ của cả tam giới, nhân vật như vậy nếu có mưu đồ, chẳng lẽ không phải càng thêm thâm trầm?"

Trong lòng Tô Đình hơi trầm xuống, hắn từ chức quan chính đường quản sự của Ngự Mã Giám đã biết, Đế Quân dường như thấy rõ hết thảy, chỉ là mưu đồ cực sâu, tạm thời không làm rõ.

Điều này không khỏi khiến trong lòng của hắn cảm thấy nghiêm nghị, thầm nghĩ: "Tô mỗ tu hành đắc đạo, bây giờ thân là Tiên gia, nhưng ở trước mặt những nhân vật này, cũng vẫn không đáng chú ý... Tóm lại là đạo hạnh thấp, nếu không thì ai cũng không dám bằng coi ta là quân cờ."

Lần thứ nhất bị người coi là quân cờ làkhi trảm ma ở Bắc Vực, bị Thiên Đế dùng để dẫn dụ Tô Quan Nhi, kết quả chém Cổ Thiên Ma Tôn.

Đó là lần thứ nhất hắn cảm nhận được sự bất đắc dĩ khi làm quân cờ.

Hắn không muốn làm quân cờ.

Hắn thậm chí cũng không muốn đánh cờ.

Hắn muốn nhảy ra khỏi bàn cờ này.

Chỉ khi tu hành đến mức ai cũng không làm gì được hắn.

"Con đường còn rất dài, nhưng vẫn còn nhiều thời gian, dù ta đã đắc đạo thành tiên, các phương cũng không có động tác."

Tô Đình thầm nghĩ: "Ta muốn nhanh chóng đạp phá cảnh giới Chân Tiên, nghiên cứu một chút bản lĩnh cấp độ Chân Tiên."

❖ ❖ ❖

Chuyện ở Bắc Vực, cũng chỉ tiến triển tới đây thôi.

Muốn đào ra vị trí Ma tông, gần như là chuyện không có hi vọng.

Nhưng chí ít hắn đã thấy rõ bản thân Tô Quan Nhi, xác định được rất nhiều suy đoán trước đó ở trong lòng, dù nghi ngờ không được giải đáp, nhưng ít ra nghi ngờ trong lòng mình đã phương hướng, cũng không sai.

"Đế Quân cũng không có cho ta kỳ hạn, cần về núi một chuyến?"

Tô Đình sờ lên cằm, thì thầm: "Bây giờ đã thành Thiên Tiên, ti chức giới hạn, chưa hẳn có thể xuất nhập tam giới như thường lệ... Nhưng ta mới rời khỏi Nguyên Phong Sơn không bao lâu, đã muốn về núi thăm người thân, chẳng lẽ không phải có vẻ quá nhớ nhà?"

Hắn nghĩ như vậy, lại lấy ra một vật, đại khái báo chuyện ở Bắc Vực cho Vân Song đạo nhân, có lợi cho việc sau này kiềm chế ma hoạn.

Sau khi tin tức truyền ra, Tô Đình cũng là đè lại suy nghĩ về núi, chủ yếu là bây giờ thanh danh U Minh Chân Quân chưa truyền ra, nhưng danh hiệu chính đường quản sự của Ngự Mã Giám -Bật Mã Ôn đại nhân đã truyền ra ngoài.

Ít nhất phải đợi thêm hơn một tháng quang, đợi đến khi danh hiệu U Minh Chân Quân truyền xuống, mới có thể gặp người.

"Chỉ có thể lên trời."

Tô Đình đạp chân xuống, bước lên trời.

❖ ❖ ❖

Xuyên phá hư không giữa hai giới, bay lên tiên giới.

Tô Đình bay lên tiên giới, lập tức cảm nhận được một luồng khí tức hết sức tưới nhuần.

Trong tiên giới, khí tức không đục ngầu như giữa trần thế, mà là linh khí dư dả, tưới nhuần tiên thân.

Hắn cũng không cần một mực vận dụng pháp lực Tiên gia để tẩy luyện tự thân.

Đặt chân vào hồng trần thế tục, tựa như tiến vào vũng bùn.

Vượt qua hư không giữa hai giới, giống như là trải qua nước sạch rửa lễ.

Trở về tiên giới, tựa như nằm trên giường lớn tươi mát sạch sẽ.

Tô Đình chỉ cảm thấy cả người thần thanh khí sảng, ngửa đầu thở sâu, chợt bắn lên vân quang, bay thẳng đến Nam Thiên Môn.

❖ ❖ ❖

Trước Nam Thiên Môn.

Khương Bách Giám nhìn đạo ánh sáng từ xa xa kia đang tới gần, cảm ứng được khí tức trong quang mang nên cũng không có ngăn cản.

Tô Đình dừng độn quang, thi lễ với Khương Bách Giám.

Khương Bách Giám hoàn lễ nói: "Chân Quân hạ giới chưa bao lâu đã trở về, chắc hẳn chuyến này thuận lợi."

Tô Đình cười nói ra: "Miễn cưỡng coi như thuận lợi, nhưng cũng chỉ có thể làm được cấp độ này, bây giờ về phục mệnh với Đế Quân, cũng không biết Đế Quân có hài lòng hay không."

Khương Bách Giám nói ra: "Chỉ cần ngươi nỗ lực hết sức, nhiệm vụ đại khái hoàn thành, cho dù không coi là viên mãn, Đế Quân cũng sẽ không làm khó cho ngươi."

Tô Đình niệm một tiếng, nói: "Hi vọng như thế, Tô mỗ sẽ đi phục mệnh."

Khương Bách Giám nghiêng người né ra, chìa tay ra, nói: "Mời Chân Quân. "

Tô Đình đi qua Nam Thiên Môn, bây giờ hắn tu luyện thành tiên, lại lần nữa hạ giới một lần, rồi một lần nữa lên trời, nhìn lại Thiên Đình to lớn, Tiên cung vô tận, trong lòng mười phần cảm khái.

❖ ❖ ❖

Trong Lăng Tiêu Bảo Điện.

Thiên Đế ngồi trên cao, nhìn xuống phía dưới.

Tô Đình chầm chậm nói những chuyện điều tra được trong lần hạ giới này.

"Ngươi đoán bây giờ Ma tông có khả năng như Cổ Ma Giới, ẩn giấu trong phạm vi quản hạt của một vị tiên thần Thiên Đình nào đó?"

Ngữ khí Đế Quân dị dạng, nói ra: "Ngươi cũng đã biết, những lời này đại biểu cho chuyện gì?"

Tô Đình đáp: "Những lời này đại biểu cho chuyện thần đang suy đoán, ở trong các tiên thần của thiên đình, còn có hạng người tương tự như Khuê túc, tư thông ma đạo."

Đế Quân trầm giọng nói: "Ngươi đang chất vấn trẫm quản lý chúng thần phía dưới Thiên Đình, suy đoán như thế, trong tình huống không có chứng cớ, có thể coi là vu hãm, ngươi có biết tội này nặng thế nào không?"

Tô Đình thi lễ nói: "Thần chỉ suy đoán trong chúng thần ở Thiên Đình có ngừoi giống như Khuê túc trước đó, nhưng cũng không chỉ hướng là vị nào, không có mục tiêu, tự nhiên không phải vu cáo... Còn Thiên Đình quản lý, trước đó có Khuê túc, đằng sau nếu còn có kẻ ngầm thông đồng với ma đạo thì cũng không để cho người ta cảm thấy kinh ngạc."

Vẻ mặt Đế Quân không thay đổi, nói ra: "Liên quan tới việc này, ngươi tạm thời đừng rêu rao, trẫm sẽ điều động Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh âm thầm dò xét."

Tô Đình hỏi: " Vị công thần Đại Chu đóng đô Trung Thổ kia?"

Đế Quân gật đầu nói ra: "Đúng vậy."

Tô Đình đáp: "Nếu là một vị này thì rất đúng lúc."

Lưu Bạc Tĩnh chính là công thần Đại Chu đóng đô Trung Thổ, trí tuệ thông thiên, bày mưu nghĩ kế, mưu kế cực cao.

Người này cũng không phải tám bộ chính thần, cũng không phải chết trong thời kì phong thần, sau khi phong thần kết thúc, ông ta mới thọ tận mà chết, được thụ phong lên trời, bây giờ ở Thiên Đình.

Quan trọng nhất chính là, ông ta không có khu vực thần chức quản hạt.

"Mặt khác..."