Chương 877 Ta tưởng là ai, hóa ra là Bật Mã Ôn
Bên cạnh con sông lớn.
Tô Đình chậm rãi ngồi xuống.
Hắn ngồi bên bờ, hai chân dò vào trong nước, thoáng nhắm mắt, lẳng lặng xuất thân.
Khi ở Trung Thổ, tuy cũng có yêu vật nhưng rất ít khi gây ra họa loạn lớn, bởi vì đạo môn ở Trung Thổ cực kì cường thịnh, chỉ cần có yêu ma dị loại thì sẽ có đệ tử Đạo môn ra tay trảm yêu trừ ma.
Mà ở Tây Thổ kì thực cũng như thế, chùa miếu san sát, vô số tăng nhân, không thiếu cao tăng đại đức, có thể trấn áp yêu ma làm loạn.
Nhưng thời gian Đại Yêu Vương kia tu hành chắc chắn không ngắn, to gan dám mù quáng tự đại, ở nhân gian tùy ý làm bậy như thế thì nhất định là có chỗ dựa vào.
"Đúng là trùng hợp."
Tô Đình lầu bầu nói: "Từ Cực Lạc Tịnh Thổ ở Tây Thiên có một đại yêu hung tính chưa trừ bỏ trốn, mà hạ giới cũng có một Đại Yêu Vương... Đây có phải là cùng một con hay không?"
Hắn ngồi ở chỗ này, cảm thụ được khí tức trong sông.
❖ ❖ ❖
Đại Yêu Vương kia hoành không xuất thế, gây sóng gió nhiều ngày, khiến không ít người và súc vật chết đuối, đồng thời rất nhiều hoa màu cũng gặp tai hoạ, khó mà sống sót.
Bây giờ thôn trấn thành trì các phương đều đã hiểu rõ là cần cung phụng một đầu Đại Yêu Vương.
Các nơi bắt đầu khởi công xây dựng miếu thờ nó.
Đầu tháng mười năm phải có tam sinh hậu lễ, trái cây cúng bái.
Mà hàng năm lại cần đồng nam đồng nữ để cung phụng.
Nhưng đồng nam đồng nữ cung phụng cũng không phải cùng một thời điểm, mà là thôn trấn thành trì xung quanh thay phiên cung phụng.
Cứ cách mỗi nửa tháng thì có một thôn trang phải chọn lựa ra mười sáu đồng nam, mười sáu đồng nữ làm tế phẩm... Cứ lần lượt như thế từng thôn trang, chính là một năm một lần, mà đối với Đại Yêu Vương thì là nửa tháng một lần.
"Nó vẫn còn thông minh, biết không thể tát ao bắt cá, không phải một thôn trấn, mỗi nửa tháng lại chọn lựa ra ba mươi hai đứa bé, chẳng phải là bị nó ăn không?"
Tô Đình nhìn động tĩnh xung quanh, thở dài một cái, không có động tác gì.
Hắn ngồi bên bờ, không có người nào thấy được hắn.
Nhưng hắn lại nhìn thấy người nơi này cử hành thịnh điển thật lớn, còn buộc chặt rất nhiều đồng nam đồng nữ lên trên bè trúc.
Dựa theo tính cách lúc trước, hắn sớm đã xuất thủ, cứu lấy những đứa bé kia.
Nhưng bây giờ hắn đã trầm ổn hơn một chút.
"Nghe nói năm đó bảy trấn Khảm Lăng cũng có chuyện như thế, tiên tổ Tô thị ta chính là ngăn cản tế điển này mới bị đuổi giết lên núi, gặp một lão hổ, rồi được một vị tiên nhân cứu."
"Cuối cùng vị tiên nhân này nghe tiên tổ Tô thị thỉnh cầu, đã xuất thủ chém đi yêu vật trong sông kia."
"Căn cứ vào truyền thuyết, yêu vật kia có dáng vẻ như trâu, chính là một trong hai mươi tám tinh tú bây giờ."
"Nhưng hôm nay khác khi đó."
Tô Đình nhắm mắt lại, vẻ mặt không thay đổi.
❖ ❖ ❖
Xung quanh có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Phụ mẫu của những đứa bé bị chọn trúng kia đều lộ ra vẻ thống khổ.
Rất nhiều người cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng cũng có thật nhiều người cảm thấy may mắn vì đứa bé nhà mình không bị chọn.
Những người cầm đầu kia, có mấy người cảm thấy không đành lòng, có mấy người cảm thấy phức tạp, có mấy kẻ lại lộ vẻ lạnh lùng.
Bọn hắn chỉ chờ canh giờ vừa đến, sẽ lập tức đẩy ba mươi hai đứa bé này vào trong sông, đổi lấy một năm an ổn.
"Đại thần tới."
Rất nhiều bách tính đều nhìn về phía dòng nước.
Dòng nước trên sông gơn lên sóng lớn, sôi trào mãnh liệt, tựa như hồng thủy bộc phát, càng như vạn mã đang chạy.
Có người mơ hồ nhìn thấy ở trong nước hình như có một vật, đang lao nhanh trong nước.
"Nhanh!"
"Nhanh chuẩn bị!"
"Đẩy tế phẩm vào trong sông!"
"Không thể trì hoãn!"
Từng tiếng quát vội vàng không ngừng vang lên.
Sau đó chính là tiếng khóc, cả đám trẻ con kia đều gào khóc, tràn đầy sợ hãi.
Cha mẹ của bọn hắn, có người đau khổ khóc thành tiếng, có người quay đầu đi chỗ khác, cũng có người như nổi điên, đang lao đến nơi này.
Nhưng những đứa bé làm tế phẩm vẫn bị quăng vào trong nước.
Ngay trong nháy mắt này.
Mặt nước đang sôi trào mãnh liệt bỗng nhiên ngưng lại.
Tất cả dường như đã đứng im!
Rõ ràng là động tĩnh rất lớn, tựa như hàng vạn tuấn mã lao nhanh, khiến thủy triều cuồn cuộn.
Nhưng trong thời khắc này đều yên tĩnh trở lại.
Dường như có một con đê vô hình đang ngăn cản thủy triều kia.
Mà ba mươi hai đứa bé bị đẩy vào trong nước lại bị đẩy lên bờ, trên người dính nước, nhẹ nhàng ngã vào hai bên.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Thủy triều làm sao lại ngừng rồi?"
"Những đứa bé này sao lại nhảy lên?"
"Hẳn là đại thần tức giận, không muốn tiếp thu tế phẩm?"
"Hay lại không thích nên vứt bỏ tế phẩm đi?"
"Vậy phải làm thế nào?"
"Còn có thể làm sao, nhất định phải khiến đại thần hài lòng mới được!"
...
Nghe thấy rất nhiều thanh âm truyền đến.
Tô Đình khẽ nhíu mày, trong một số thời khắc, nhân tâm mới là thứ càng đáng sợ.
Hắn không để ý tới quá nhiều, chỉ dọc theo dòng nước, đi về phía thượng lưu.
Hắn có thể thấy rõ ràng trong thủy triều cao lớn kia có một yêu vật, hình như bạch xà, trên đầu mọc sừng, đã là giao.
Đây là một giao long màu trắng, dài trăm trượng, vô cùng tráng kiện, đã có có thể so với Đại chân nhân tầng tám, ở nhân gian xem như mười phần cường hãn.
Chỉ là Tô Đình sớm đã vượt qua giới hạn này.
Cho dù là Đại Yêu Vương tầng tám, cho dù là giao long, ở trong mắt Tiên gia cũng chỉ là con kiến hôi nhỏ yếu.
"Có một chuyện muốn hỏi ngươi."
Tô Đình đi ở trên mặt nước, đi ngược dòng nước, trong miệng hỏi: "Một thời gian gần đây có từng phát hiện ra xung quanh có động tĩnh gì? Ví dụ như vết tích trận pháp? Ví dụ như mơ hồ cảm nhận được động tĩnh đấu pháp? Hoặc là đột nhiên thấy tim đập nhanh?"
Bạch giao kia ngang nhiên gào thét, quát: "Sao ta phải nói cho ngươi?"
Tô Đình cười một tiếng, nói ra: "Chỉ dựa vào chuyện ta lợi hại hơn ngươi."
Vừa nói xong, hắn đã cong ngón búng ra, lập tức một tia nước bắn tới.
Đạo thủy quang kia nhìn như bình thường, kì thực là hắn dùng một trong Ngũ Hành tiên thuật, có tên Vụ Quang Thần Thủy, cong được gọi là Càn Khôn Tị Kiếp Tinh Thần Quang.
Tiên thuật vốn đã siêu thoát giới hạn pháp thuật nhân gian, mà Tô Đình đã tu thành Tiên gia, dùng Nguyên Thần Tiên gia thôi động, vận chuyển pháp lực Tiên gia, tràn đầy thần diệu vô tận.
Bạch giao trúng phải tiên thuật, đột nhiên kêu thảm một tiếng, há to miệng thét dài.
Bách tính hai bên bờ nghe được đại thần gầm thét, tiếng thét vô cùng chói tai, đều cảm thấy tim đập nhanh, trong lòng bắt đầu dao động, chuẩn bị càng nhiều tế phẩm.
Sau khi bạch giao chịu đau nhức, nó không ngừng vận chuyển công pháp, trên thân lại nở rộ Phật quang, hiển nhiên trình độ Phật pháp đã không cạn.
"Xem ra còn tu luyện qua Phật pháp, nhưng còn chưa tu thành chính đạo."
Tô Đình nhìn bạch giao, lạnh cười nói: "Ngươi ỷ vào mình từ Cực Lạc Tịnh Thổ ở tây thiên đi ra, thì sẽ không có ai dám lấy mạng của ngươi?"
Bạch giao lập tức run lên, nói ra: "Ngươi là người phương nào? Sao lại biết được lai lịch của ta?"
Tô Đình bình thản, chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Nguyên Phong Sơn, Tô Đình."
Đôi mắt bạch giao lấp lóe, dường như nhớ tới cái gì, lập tức thả lỏng, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, trào phúng lên tiếng.
"Ta tưởng là ai, hóa ra là Bật Mã Ôn nha!"
"..."
Lời này thật CMN quen tai!
Tô Đình run lên nửa ngày, méo mặt một chút.
Hắn bỗng nhiên hiểu được nỗi tức giận của hầu tử năm đó vì luôn luôn bị người vạch trần khuyết điểm.
Đến hôm nay, Tô Đình có thân phận U Minh Chân Quân mà còn chưa truyền khắp thiên hạ sao?
Hắn thở sâu, tay trái vừa lật, Trấn Ngục thần đao chợt xuất hiện.
"Bản Chân Quân không hỏi nữa, ngươi đi chết!"