← Quay lại trang sách

Chương 876 Cầu thần bái phật có tác dụng gì

Tăng nhân kia hơi biến sắc mặt.

Một vị tăng nhân khác lập tức muốn xuất thủ.

"Chậm đã."

Tăng nhân bị Tô Đình giữ chặt lập tức lên tiếng, nhìn Tô Đình rồi thi lễ nói: "Không biết thí chủ từ nơi nào đến?"

Tô Đình lúc này mới buông tay hắn ra, vừa cười vừa nói: "Ta từ trên trời tới."

Hai tăng nhân hơi biến sắc mặt, nhưng v tu vi quá thấp, không thể phân biệt lời này là thật hay giả, nhưng thiếu niên này tuyệt đối không phải người tầm thường.

"Ta muốn biết, bầu không khí bao phủ nơi này sao đầy vẻ lo lắng, lộ ra vẻ lòng người bàng hoàng?"

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Hai người các ngươi vội vàng như thế là muốn đi chỗ nào?"

Tăng nhân kia cũng không giấu diếm, chỉ nói là nói: "Gần đây ở sông lớn ngoài thành có một Đại Yêu Vương có tu vi cao thâm tới đây gây sóng gió, hung uy cường thịnh, lúc đầu đã đánh ra sóng lớn làm không ít người chết đuối, về sau nó lại buông lời, hàng năm chỉ cần cung phụng mười sáu đồng nam, mười sáu đồng nữ là có thể mưa thuận gió hoà."

Tăng nhân này hít một tiếng, nói ra: "Sư phụ trong miếu tiến đến hàng yêu, lại bị Đại Yêu Vương này ăn hết, mười mấy sư huynh thu thập túi áo, cũng đều bỏ chạy đào mệnh đi, chỉ còn lại Tứ sư huynh còn ở lại chủ sự, lúc này huynh ấy dẫn đầu đồng môn còn lại, siêu độ cho người tử nạn trong thành."

Tô Đình mày nhăn lại, dường như nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Như vậy hai người các ngươi thì sao?"

Tăng nhân đáp: "Tứ sư huynh phái ta đi thỉnh đại sư của Nhàn Vân Tự đến đây hàng yêu phục ma, để hắn tìm chỗ yên tĩnh, tĩnh tâm cầu nguyện, trông mong có thể dùng tấm lòng chân thành để để Cực Lạc Tịnh Thổ ở tây thiên có cảm ứng."

Tô Đình hơi suy tư, lại hỏi: "Chùa miếu của các ngươi ở đâu?"

Hai tăng nhân liếc nhau một cái, chỉ một phương hướng, nói ra: "Chính là ở ngoài thành."

Tô Đình khua tay nói: "Hai người các ngươi đi làm việc đi."

Trong lòng hai tăng nhân kia lo sợ, không biết thiếu niên này có là lai lịch ra sao, không biết thiếu niên này là bạn hay là địch, trong lòng có chút lo sợ không yên.

Tô Đình lại không để ý tới bọn hắn, chỉ đi về phía trước.

❖ ❖ ❖

Một đường đi qua, khắp nơi đều là tình cảnh bi thảm.

Mỗi nhà ở nơi này đều thờ phụng Phật Tổ hoặc Bồ Tát.

Lúc này gặp phải tai hoạ, cũng có nhiều bách tính đang tụng kinh niệm Phật, lộ ra vẻ cực kì thành kính.

Vẻ mặt Tô Đình bình tĩnh, không có bao nhiêu biến hóa.

Ở kiếp trước, hắn luôn không cho rằng giữa thiên địa có quỷ thần, cho nên đối với chuyện cầu thần bái phật này thường khịt mũi coi thường. Nhưng đến kiếp này, hắn biết được trên thế gian thật sự có quỷ thần, nhưng cũng vẫn không cho rằng cầu thần bái phật sẽ có tác dụng thay đổi càn khôn.

Ví dụ như mỗi nhà ở đây đều thành tâm lễ Phật mà vẫn gặp tai hoạ.

Lúc này bọn họ đều thành tâm niệm kinh, nhưng trong tình cảnh hoảng loạn này mà vẫn không có Phật Đà hạ giới hàng yêu phục ma, đến giải cứu bọn họ.

"Ừm?"

Bước chân Tô Đình đột nhiên đình trệ, đi về phía một ngôi nhà.

Một nhà này treo lụa trắng, hiển nhiên là có tang.

Trên đường đi tới, cũng chỉ có một nhà này là không cầu thần bái Phật.

Tô Đình nhìn vào trong nhà kia cũng thấy có thờ phụng Đại Bồ Tát, hiển nhiên không phải một nhà này không có tâm bái phật, mà là trong nhà có tang, căn cứ vào tập tục, một năm không thể kính hương tuần lễ.

"Con trai cả nhà con đã gặp nạn, cầu Bồ Tát đại từ đại bi, bảo đảm tử tôn còn lại của con, giúp nó tránh được tai hoạ, bảo đảm một phương này được an bình, độ hóa yêu vật kia đi."

Nhà này có một lão hán, mặc dù không kính hương tuần lễ, nhưng lại không ngừng tự lẩm bẩm, ánh mắt hoảng hốt.

Tô Đình tới gần, hỏi: "Lão hán, ngươi cầu thần bái phật cả đời nhưng lại rơi vào tình cản người đầu bạc tiễn người đầu xanh, hiển nhiên hương hỏa cả đời này mà ngươi cúng bái, chư thiên thần phật đều nhận nhưng không phù hộ ngươi, lúc này sao ngươi còn thành tâm như thế?"

Lão hán nghe vậy, sắc mặt lập tức đại biến, nổi giận nói: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Mọi chuyện đều có định số! Con trai ta chỉ có tuổi thọ như thế, tự nhiên chính là chú định, sao lại trách thần phật? Lần này ta để tang con trai cả, sao biết được sau này thần phật sẽ không giúp cả nhà ta được thông thuận?"

Tô Đình nhíu nhíu mày, nói ra: "Nếu mọi chuyện đều đã có định số, thần phật cũng không thể thay đổi định số, như vậy cầu thần bái Phật thì có ích lợi gì?"

Lão hán ngơ ngác một chút, rồi chợt lấy ra cái chổi, quét tới, cả giận nói: "Cút! Cút! Cút!"

Tô Đình lui ra ngoài, như có điều suy nghĩ.

Hắn quay người rời đi, khẽ nhíu mày.

Hắn nhìn lại toàn thành, bách tính đều cầu thần bái Phật, trong lòng cảm thấy cổ quái.

"Cầu thần bái Phật, chỉ là cầu được an tâm à?"

Tô Đình tự lẩm bẩm: "Lúc đầu cũng chỉ cầu được an tâm, nhưng đến khi xảy ra tai hoạ, lại vì an tâm, bọn hắn chỉ có thể đẩy tất cả mọi chuyện lên hai chữ mệnh số, rồi lại tự nhận lỗi trên người mình, không dám trách tội thần phật chút nào, có lẽ lão hán kia còn cảm thấy nhà mình đã va chạm thần phật, sau đó lại gióng trống khua chiêng bái gấp mấy lần, nói ra thì đúng là rất tương tự như ở Trung Thổ."

Bây giờ hắn đã là Thiên Tiên, có thể như Thần Phật, nhận được hương hỏa.

Nhưng hắn còn chưa xây dựng miếu thờ.

Nhưng trong lòng của hắn mơ hồ có chút mâu thuẫn đối với chuyện này.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt lần này, thậm chí hắn còn cảm nhận được liên lụy nhân quả phía sau hương hỏa.

"Trước khi ta có thể tâm niệm phân hoá ra ức vạn, có thể thay ngàn vạn tín đồ dần dần tiêu tai giải hoặc thì tuyệt đối không thể nhận hương hỏa nguyện lực."

Tô Đình mắng thầm: "Từ tình cảnh hôm nay có thể thấy, nhận hương hỏa nhưng lại làm như không thấy tín đồ, nhân quả dây dưa như thế tuyệt đối không phải chuyện tốt."

❖ ❖ ❖

Vị Tứ sư huynh trong chùa miếu này là một hòa thượng gần bốn mươi, nhưng diện mạo trắng nõn, nhìn chỉ giống như người chỉ chừng ba mươi tuổi.

Hòa thượng này vẫn ăn mặc theo dáng vẻ của tăng nhân ở Tây Thổ, quần áo không tinh xảo bằng hòa thượng ở Trung Thổ, có vẻ khá thô, nhưng lại rất ấm áp.

" Tứ sư huynh này có tu vi có thể so sánh với Thượng Nhân đạo môn."

Tô Đình khẽ gật đầu, thầm nghĩ: "Theo đạo lý thì tu vi càng cao, tính tình càng ổn trọng, nhưng trên thực tế, là người đều có tính tình, cũng không phải là đơn nhất, cho dù là Phật Đà, còn có ngàn mặt Pháp Tướng, dù là tăng nhân hay đạo sĩ, không luận đạo hạnh cao thấp, tính tình đều có sự khác biệt... Cho dù là Chính Tiên Đạo luôn thanh tĩnh vô vi, vị tiểu Tiên Ông kia cũng không phải chân chính thanh tĩnh vô vi. "

Hắn đi về phía trước, trong lòng có chút tán thưởng, thì thầm: "Nhưng hòa thượng này so với hai tăng nhân vừa rồi thì đúng là đủ trầm ổn."

Tứ sư huynh thi lễ nói: "Thí chủ có nghi hoặc gì?"

Tô Đình chắp tay trước ngực, nói ra: "Ta có một chuyện, muốn hỏi thăm một phen."

Tứ sư huynh nói: "Mời thí chủ nói."

Tô Đình nói ra: "Trước khi Đại Yêu Vương kia xuất hiện, xung quanh có từng xuất hiện dị động gì không?"

Tứ sư huynh nghĩ một lúc rồi chợt lắc đầu, nói ra: "Bần tăng không biết, có lẽ là Phật pháp của bần tăng không đủ tinh thâm."

Tô Đình nhẹ gật đầu, nói ra: "Xem ra ngươi không biết, ta đến hỏi người khác là được."

Tứ sư huynh hơi khẽ gật đầu, nói ra: "Thí chủ nhanh chóng đi hỏi nhanh, cố gắng rời đi nơi này, Đại Yêu Vương kia quả thực không dễ ứng phó, bần tăng không phải là đối thủ, chỉ có thể niệm kinh siêu độ những người chết này, trợ giúp bọn hắn vãng sinh luân hồi, góp chút sức mọn thôi."

Tô Đình nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, nói ra: "Lúc trước ta gặp không ít tăng nhân, là muốn đòi thù lao của bách tính, đi vào trong trạch viện của người ta, tùy tiện niệm vài câu kinh văn vô dụng liền thôi, còn hòa thượng ngươi thật sự có bản lĩnh thì lại không muốn thù lao."

Sau khi hắn nói xong, quay người rời đi, phất phất tay, nói ra: "Thế gian có mọi loại người, dù là tăng nhân hay đạo sĩ, dù tu hành như thế nào, môi người đều có tính tình khác nhau, hôm nay gặp ngươi coi như có thể... Hôm nay ta sẽ loại trừ tai hoạ nơi đây, ngươi không cần cám ơn ta."

Tứ sư huynh nghe vậy, hơi ngẩn ra, có vẻ mờ mịt.

Mà thân ảnh của Tô Đình đã từ từ đi xa.

Hắn rời xa nơi đây, quần áo từng bước biến hóa, khôi phục thành Bào Phục của chân quân.

Khí tức trên người hắn không còn thu liễm, ánh mắt dần dần lạnh lẽo.

Từ khi hắn tiếp đế chỉ, trong lòng đã có chút buồn bực, sau khi hạ giới, hắn đi tới đây, nhìn thấy tình cảnh này, tâm tình thật sự không tốt, cần phát tiết.

Đại Yêu Vương kia đụng phải Tô mỗ hắn, coi như số phận không được tốt.