Chương 885 Tuần Sát Sứ tam giới Bạch Kế Nghiệp
Toàn bộ Tây Thổ, hoàn toàn không có một chút tung tích."
Tô Đình khép kín thiên nhãn, vẻ mặt nghiêm túc đến cực điểm.
Hắn đã lục soát khắp nơi, nhưng vẫn chưa tìm được một chút dấu vết nào liên quan tới Cửu Lê đại tướng quân.
Nhưng hắn cũng không sợ Thiên Đế trách phạt, bởi vì tứ đại thần tướng lục soát phương tây thiên giới, cũng không có một chút tin tức nào, việc này căn bản không trách được hắn.
Ngay cả Phật Môn có gốc rễ thâm căn cố đế ở phương tây đều không thể hiện được chút đầu mối nào.
Đương nhiên, trong lòng Tô Đình cũng có mấy phần nghi hoặc, rốt cuộc là thật sự không thể tìm thấy tung tích, hay là làm như không thấy thì rất khó nói.
Nhưng ít ra ở mặt ngoài thì đúng là thần không biết quỷ không hay.
"Thật sự là quá cổ quái."
Tô Đình thầm mắng một tiếng, lại không khỏi nhìn thoáng qua về phía Trung Thổ.
Cát Chính Hiên đã là Chân Tiên trú đời.
Mà hắn vẫn là Tán Tiên.
Dù thân là Thiên Tiên có rất nhiều ích lợi, nhưng ở chỗ này tìm kiếm tung tích Cửu Lê đại tướng quân, trong lúc vô hình cũng kéo chậm tiến độ hắn tu hành.
"Không tìm ra được, trở về Thiên Đình."
Tô Đình vuốt vuốt lông mi, nghĩ như vậy.
Hắn vốn còn muốn nếu ở nhân gian không thể tìm được dấu vết gì thì sẽ xuống Cửu U Âm Minh Chi Địa xem có thể tra ra cái gì không.
Nhưng Cát Chính Hiên đột phá Chân Tiên khiến hắn có một cảm giác cấp bách.
Đuổi theo nhân vật như Cát Chính Hiên, quả nhiên là không thể lười biếng.
Hắn đã tìm kiếm hồi lâu mà vẫn không có dấu vết gì, lúc này cũng không có biện pháp gì, huống chi vị Cửu Lê đại tướng quân này có tu vi cao thâm mạt trắc, có thể làm cho hắn vô thanh vô tức biến mất, tất nhiên là liên lụy cực nặng, kì thực cũng không phải hắn có thể xử lý.
"Nói cho cùng thì vẫn là do đạo hạnh hơi thấp một chút."
Tô Đình nghĩ như vậy, trong lòng nghĩ thầm: "Sau lần này, vẫn nên chăm chỉ tu hành, nhanh chóng đột phá cấp độ Chân Tiên, nếu không sẽ luôn luôn bị Cát Chính Hiên bỏ rơi ở phía về sau, áp lực cũng thật không nhỏ."
Hắn thở ra một hơi, cũng không có quá nhiều do dự, lập tức dâng lên vân quang, bay thẳng lên cửu tiêu.
Làm U Minh Chân Quân, hắn muốn xuất nhập tam giới cũng không cần xin chỉ thị, có phần khá tự do.
Bay thẳng lên cửu tiêu, xuyên qua hư không giữa hai giới.
Trèo lên lên thiên giới.
❖ ❖ ❖
Trên thiên giới.
Tô Đình không trực tiếp trở về Thiên Đình, mà lại lần nữa bay về hướng tây.
Cực Lạc Tịnh Thổ ở Tây Phương chính là ở hơn hai vạn dặm phía trước.
Đối với Tô Đình cũng không tính quá xa, hắn thậm chí không cần lấy ra pháp thuyền tới, chỉ vì cảm thấy thời gian lấy ra pháp thuyền, bản thân hắn đã đến trước cửa Cực Lạc Tịnh Thổ của Tây Thiên, không cần vẽ vời thêm chuyện.
Hơn hai vạn dặm, chỉ chớp mắt đã qua.
"U Minh Chân Quân Tô Đình cầu kiến."
"Sao hôm nay Tô Chân Quân lại lên trời?" Bên trong truyền đến thanh âm, ngữ khí dường nhưrất phức tạp.
"Nghe lời của Đại Bồ Tát, dường như không vui vì Tô mỗ đến thăm?" Tô Đình không khỏi cười nói.
"Tô Chân Quân nói thật uyển chuyển, ta đúng là không vui vẻ." Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát đáp như vậy.
"..." Tô Đình méo mặt một chút, mặt đen lại nói: "Đại Bồ Tát đúng là thành thật."
"Người xuất gia không nói dối." Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát cười khẽ, nói ra: "Ngươi là muốn hỏi chuyện tìm kiếm Cửu Lê đại tướng quân sao?"
"Không sai." Tô Đình nói ra: "Tô mỗ tìm kiếm hạ giới nhiều ngày, thậm chí luôn dùng thiên nhãn lục soát mà vẫn không có thu hoạch, không biết Phật Môn có phát hiện gì không?"
"Không có." Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát nói.
"Ngài chẳng những không làm lừa dối, nói chuyện còn phi thường dứt khoát." Tô Đình cảm thấy không biết nói gì, còn nói thêm: "Được rồi, hôm nay Tô mỗ muốn trở về Thiên Đình phục mệnh, cũng không thể nói một câu chưa thể tra được để ứng phó? Lúc trước từng hỏi thăm tin tức ở chỗ Đại Bồ Tát, đều chuẩn bị tốt?"
"Hóa ra là vì thế mà đến?" Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát nói ra: "Sau khi Cửu Lê đại tướng quân tiến vào phương tây, từng biến hóa ở nhân gian, bao gồm cả gió thổi trời mưa, đều ghi lại ở đây cực kì kỹ càng, chính ngươi xem kỹ là được."
"Đa tạ đã phối hợp."
Tô Đình thở ra một hơi.
Hắn chỉ cần dùng ghi chép này, sau đó viết kỹ càng chút là có thể nói rõ chính mình vất vả tìm kiếm phương tây nhưng không thu hoạch được gì.
Không phải là Tô mỗ hắn bất lực, mà là người phục kích Cửu Lê đại tương quân, quả thực là vô thanh vô tức.
Làm Thiên Đình Đế Quân thưởng phạt phân minh, nhiều nhất chỉ cắt công lao hắn dò xét phương tây lần này.
Mà việc này cũng không tính là công lao, cũng chỉ là hỏi rõ ràng, Tô Quan nhi sở học pháp môn có liên hệ gì cùng Lục Ngã chân thân không thôi.
"Cần phải trở về."
❖ ❖ ❖
Ở trong thiên đình.
Lăng Tiêu Bảo Điện.
Bạch Kế Nghiệp thân là Tuần Sát Sứ tam giới, khom người thi lễ, lĩnh mệnh đi ra.
Hắn rời khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện, cúi đầu nhìn đạo đế chỉ này, dường như có vài phần cổ quái.
Hắn cất kỹ đế chỉ, trong lòng cũng có chút cảm khái.
"Hay cho Cát Chính Hiên, năm đó ta nhận mệnh hạ giới, phong hắn làm Thiên Tiên, bị hắn cự tuyệt, hai mươi năm chỉ chớp mắt một cái mà qua, giống như mới hôm qua, nào biết lúc này hắn đã thành tựu Chân Tiên."
Bạch Kế Nghiệp thầm nghĩ trong lòng: "Năm đó cũng từng nhắc nhở hắn, cự tuyệt vị trí Thiên Tiên, nếu như gây ra chuyện vi phạm thiên địa trật tự thì sẽ bị trọng phạt, nhưng ta chưa từng nghĩ qua hắn có tiến cảnh nhanh như vậy... Đến đẳng cấp Chân Tiên, chính là đại thần thông giả, Thiên Đình cũng cần dùng lễ đối đãi, chuyện bình thường cũng sẽ không truy cứu quá nhiều, xem ra lời khuyên năm đó cũng thật sự là một câu không lời."
Hắn vô cùng chấn kinh về tiến cảnh của Cát Chính Hiên, nhưng cũng có rất nhiều cảm khái đối với bản thân.
Hắn tự hỏi năm đó ở nhân gian, bản thân có tâm kế rất cao, mưu đồ sâu xa, chỉ là thuở nhỏ thân hư thể yếu, tu hành khó thành, không có hi vọng trường sinh, chỉ có thể lấy được mấy phần công đức trong thời đại phong thần, tìm kiếm một vị trí phong thần.
Chỉ là tính toán đến cuối cùng, cũng chỉ có thể tính ra một kết cục là chết bởi Đạo Tổ, được phong thiên thần thôi.
Mặc dù hắn đạt được ước muốn, được Thiên Đình phong thần, tôn làm Tuần Sát Sứ tam giới.
Nhưng thần lực của hắn cũng vĩnh viễn dừng bước ở đây, giới hạn trong Thần vị Tuần Sát Sứ tam giới, không thể lại tăng nửa bước.
Hắn trọn đời bất hủ, nhưng cũng vĩnh viễn dừng bước.
Nhìn lại Cát Chính Hiên bây giờ, tiến cảnh nhanh chóng, kinh thế hãi tục, không khỏi có mấy phần cảm thán khác.
Nếu như năm đó hắn không phải trời sinh thể yếu, cũng không cần mượn chuyên phong thần, sau khi chết cầu lấy trường sinh.
Hắn tự hỏi bản thân có ngộ tính không sai, nếu như có thể leo lên con đường tu hành, dù là không so được với nhân vật như Cát Chính Hiên cùng Tô Đình, nhưng cũng không phải là người tu hành bình thường có thể so sánh.
"Đáng tiếc ta lỡ sinh vào bộ thể cốt kia, cũng chỉ có thể tiếc là sinh không gặp thời."
Bạch Kế Nghiệp thu đế chỉ, trực tiếp đi về phía Nam Thiên Môn.
❖ ❖ ❖
Trước Nam Thiên Môn.
Khương Bách Giám nhìn lướt qua, chậm rãi nói ra: "Tôn thần lần này là vì tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo mà hạ giới sao?"
Bạch Kế Nghiệp thi lễ nói: "Đúng vậy."
Khương Bách Giám lên tiếng, thu hồi ánh mắt.
Dù hai người đều là nhân vật cùng một thời đại, nhưng năm đó cũng không chính diện gặp nhau.
Mà Bạch Kế Nghiệp thân hư thể yếu, khó mà tu hành, vì có thể thành tựu thần linh, có thể vĩnh sinh, hắn bố cục thiên hạ, bày mưu nghĩ kế, cũng tính kế qua vị đại tướng quân Thục quốc này.
Vì thế mà giữa hai người cũng chưa nói tới giao tình gì.
Nhưng đúng vào lúc này lại có một tia sáng từ phương tây tới gần.
Thấy tia sáng này, ngay cả Bạch Kế Nghiệp cũng đều dừng bước.