Chương 895 Phủ Thiên Sư
Phủ Thiên Sư.
Lưu Bạc Tĩnh được phong làm Thiên Sư, ông ta có học thức uyên bác, mà đối với phong thuỷ cũng cực kì tinh thông, ảo diệu vô tận.
Bàn về các loại bố trí thì trong phủ thiên sư này còn tỉ mỉ hơn cả phủ Chân Quân của Tô Đình.
Đương nhiên, Tô Đình cũng vốn cũng không chủ động bố trí, Thiên Đình ban thưởng phủ đệ, hắn lập tức đi vào ở, không hề thay đổi gì bố trí bên trong như Lưu Bạc Tĩnh như.
"Phủ đệ của Thiên Đình vốn tuân theo thiên địa đại đạo để dựng thành, khung dàn đại khái thì không thể sửa đổi, Lưu Bạc Tĩnh có thể tìm ra chỗ chi tiết, tiến hành bố trí, thật sự là lợi hại."
Tô Đình đi tới phủ Thiên Sư.
Trước cửa Thiên Sư phủ có hai vị đồng tử.
Hai vị đạo đồng này đều là đệ tử của Lưu Bạc Tĩnh, cũng không phải là Tiên gia, mà thuần Âm Thần.
Hai vị này chắc là sau khi tu thành Âm Thần, cũng Y đánh mất nhục thân như Hồng, nhưng bọn hắn đã trải qua Địa Phủ, trước khi đầu thai chuyển thế đã được Lưu Bạc Tĩnh dùng thân phận thiên sư triệu lên thiên cung, làm đạo đồng trước cửa.
Quỷ thần ở thiên đình, tự nhiên còn cao hơn so với thổ địa sơn thần ở hạ giới.
Hai vị đạo đồng này tự nhiên cũng không phải tùy tiện có thể triệu lên trời, khi còn sống chắc là có liên quan với Lưu Bạc Tĩnh gì, hoặc là ở nhân gian từng tạo phúc cho chúng sinh, có công đức gia thân, mới có thể leo lên Thiên Cung.
Kỳ thật ở trong thiên đình, những người như thế này cũng không ít.
❖ ❖ ❖
"Chân Quân."
Hai tên đồng tử thấy hắn mặc bào phục Chân Quân, khí vũ hiên ngang, không dám có nửa phần lãnh đạm, vội vàng khom người thi lễ.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói ra: "Lưu Thiên sư có ở trong phủ không?"
Hai vị đồng tử này liếc nhau, mới nghe đồng tử bên trái kia cung kính nói: "Lần trước Thiên Sư hồi phủ, về sau lại lần nữa lên phía bắc, đã có hồi lâu rồi chưa trở về, nhưng hôm qua truyền tin tức về, nói là hôm naysẽ hồi phủ một chuyến, để đám tiểu đạo chuẩn bị."
Tô Đình cười ha ha nói: "Vậy thì thật đúng dịp, Tô mỗ không cần đi tay không một chuyến, đúng lúc chờ ông một chút."
Hai vị đồng tử kia hơi chần chờ.
Tô Đình hỏi: "Có gì không ổn sao?"
Vị đồng tử bên trái vội nói: "Tuy Thiên Sư nói hôm nay hồi phủ, nhưng cũng không có canh giờ chính xác, chẳng biết lúc nào mới đến, chỉ sợ Chân Quân phải chờ lâu."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Đối với tiên thần, thời gian trăm năm cũng chỉ là thời gian bế quan một lần, bây giờ mới chỉ đợi một ngày, chỉ chớp mắt là qua, Tô mỗ vẫn là có chút kiên nhẫn này."
Vẻ mặt đồng tử bên trái đầy dị dạng.
Tô Đình bình tĩnh nói: "Có gì không ổn?"
Đồng tử vội đáp: "Không có gì, mời Chân Quân đến."
Tô Đình cười một tiếng, đi về phía trước.
❖ ❖ ❖
Trong phủ Thiên Sư phủ cũng không chỉ có hai vị đạo đồng này.
Năm đó Lưu Bạc Tĩnh ở Đại Chu có thanh danh hiển hách, dù ở trên triều đình hay ở thế tục, ông ta đều có thanh danh cực lớn.
Về việc tu hành thì ông ta cũng không có bao nhiêu cao minh, nhưng ông ta tinh thông phong thủy, biết ngũ hành bát quái, thông kỳ hoàng thuật, có thể biết các loại bảo vật, ở nhân gian, được phàm trần bách tính coi là tồn tại giống như thần tiên.
Nghe đồn năm đó, ông ta cũng dạy bảo qua không ít đệ tử, không đơn thuần là ở triều đình làm quan, mà còn có thật nhiều người được ông ta dạy bảo các phương diện còn lại, ví dụ như phong thuỷ, luyện đan...
Năm đó đệ tử của Lưu Bạc Tĩnh, có lẽ có non nửa người được ông ta triệu lên thiên cung, còn lại ở lại nhân gian bên trong, có đại công đức khác, hoặc là hạng người thanh danh hiển hách, đã tu thành Âm Thần, nên ông ta xem xét biết, từ đó bị ông ta triệu lên thiên cung.
Dù là Âm Thần hay Dương thần, ở nhân gian đã mất nhục thân, cũng như đi trên biển đã mất đi thuyền, phiêu lưu ở trong nước... Nhưng vào Thiên Cung, lọt vào danh sách, chính là thần linh, mà bọn hắn không có Thần vị chân chính, cũng không bị giới hạn quá nhiều, vẫn nhưng tiếp tục tu hành, tăng lên đạo hạnh của mình, dù là ngày sau một lần nữa rơi vào luân hồi, cũng có thể dựa vào tu hành kiếp này để kiếp sau có thêm mấy phần phúc duyên.
"Mời Chân Quân ngồi."
Đạo đồng kia dẫn hắn vòng qua bức tường, đi qua hành lang, đi vào đại sảnh, sau đó bắt đầu dâng trà nước.
Tô Đình hơi phất tay, ra hiệu cho đạo đồng lui ra.
Đạo đồng khom người lui ra.
Tô Đình bưng nước trà lên, ngửi một cái, chậc chậc nói: "Trong điển tịch ghi chép là Lưu Bạc Tĩnh cũng là người thích trà ngon, trong nội viện của nhà ông ta chính là có cây trà mà ông ta tự mình trồng, hơn nữa là ông ta còn tự tay tiến hành bào chế, danh mãn triều đình, chính là Đại Chu Nữ Đế cũng có phần tán thưởng... Chỉ là hiện nay phương pháp bào chế kia đã thất truyền ở nhân gian, rất nhiều người rảnh rỗi có chút đáng tiếc đối với chuyện này, thậm chí có một số người muốn truy tìm bước chân Lưu Bạc Tĩnh, có ý muốn tái hiện môn cổ pháp này."
Hắn uống một hớp, chỉ cảm thấy nước trà càng làm cho người thoải mái dễ chịu hơn so với một bộ pháp bảo của mình pha đi ra, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra sau khi Lưu Bạc Tĩnh lên trời làm thần, cũng không quên tay nghề này, không biết trong hậu viện phủ thiên sư này có phải cũng trồng cây trà hay không? Trồng cây trà ở trong Thiên Cung, trải qua tay Thiên Sư bào chế, khó trách còn tốt hơn so với ta tiện tay trồng ra..."
❖ ❖ ❖
Trên thiên giới mênh mông.
Chỉ thấy một người cưỡi hạc bay tới.
Người này diện mạo như ông lão bảy mươi, trên người mặc trường bào màu trắng, điểm xuyết đám mây bạc, trên mặt là ý cười ôn hòa, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Ông ta cưỡi trên bạch hạc kia lại có tu vi Tầng chín, chính là hạng người Bán Tiên.
Với thân phận thiên sư trước điện của ông ta, thần lực có thể so với Tiên gia đỉnh phong, hàng phục một Bán Tiên cũng không tính là việc khó.
"Thiên Sư."
Hai tên đồng tử thấy bạch hạc bay tới, lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội tiến ra đón.
Bạch hạc thu cánh, hai chân rơi xuống đất, thần tuấn phi thường.
Lão giả trên lưng hạc cười ha hả nói: "Trong phủ có chuyện gì?"
Ông ta nhìn thoáng qua, biết là trong phủ có việc.
Mà hai đạo đồng đã tập mãi thành thói quen, không cảm thấy kinh ngạc, chỉ khom người nói ra: "Hồi Thiên Sư, khi nãy U Minh Chân Quân tới chơi, đã ở đại sảnh chờ đợi, chúng ta không biết ý của hắn, lại nghe nói U Minh Chân Quân không phải người lương thiện, bởi vậy trong lòng hoảng loạn, bây giờ gặp người trở về, mới yên tâm lại."
Lão giả này vuốt râu cười nói: "Tô Chân Quân cùng lão phu luôn luôn không có giao tình lui tới, hôm nay bỗng nhiên đến nhà, càng không tiếc chờ chực, sợ là chuyện này không đơn giản đâu."
Hai vị đạo đồng kia nghe vậy, trong lòng lập tức lo sợ bất an.
Lưu Thiên sư khua tay nói: "Các ngươi không cần e ngại, hành tung của lão phu cũng không phải là bí ẩn. Hôm nay trở về, là hành trình sớm đã quyết định, còn phải sống thêm mấy ngày, hôm nay hắn đi, ngày mai cũng sẽ đến, không trách được các ngươi..."
Lúc này hai đạo đồng mới thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Đa tạ Thiên Sư."
Lưu Thiên sư rơi khỏi lưng bạch hạc,đi về phía trước.
Bước chân ông ta nhẹ nhàng, chầm chậm mà đi.
Vòng qua bức tường, đi qua hành lang, đi tới đại sảnh.
Chỉ thấy trong đại sảnh, U Minh Chân Quân nhìn như thiếu niên kia đang bưng chén trà, nhắm mắt nhẹ ngửi, uống một hớp.
"Tô Chân Quân giá lâm, thật sự là bồng tất sinh huy."
Lưu Thiên sư cười ha hả nói: "Sao hôm nay Chân Quân lại rảnh rỗi đến phủ Thiên Sư thế?"
Tô Đình đặt chén trà xuống, ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nói: "Có một chuyện nhỏ, mong Thiên Sư giải hoặc."