Chương 896 Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện
Trong phủ Thiên Sư.
Có hương nước trà thơm ngát tràn ngập bốn phía.
Uống vào miệng một ngụm, lập tức thần thanh khí sảng.
Chỉ là trong nháy mắt, trong không khí mang theo hương trà ấm áp, dường như lại trở nên lạnh đi một chút.
"Chân Quân cũng là người thích trà ngon sao?"
Thiên Sư nhìn chén trà trong tay, lên tiếng nói ra: "Lão phu cũng coi như người thích trà ngon, ở hậu viện có trồng chút lá trà, cũng hiểu được phương pháp bào chế lá trà, nếu như Chân Quân không chê, cũng có thể mang một chút trở về."
Tô Đình đặt chén trà xuống, vừa cười vừa nói: "Thế thì ta đành mặt dày đòi hỏi chút lá trà cùng Thiên Sư."
Sau khi nói xong, hắn lại chầm chậm nói: "Chỉ là phẩm giai những đồ uống trà này của thiên sư lại thấp mấy phần, mới chỉ xem như cấp độ pháp bảo, không đạt tới hàng tiên bảo, có phần không hơp với thanh danh không gì làm không được ở nhân gian của ngài."
Thiên Sư nghe được lời này, méo mặt một chút.
Đối với rất nhiều tiên thần mà nói, một kiện tiên bảo luôn khó được, dù thật sự có vật liệu luyện chế tiên bảo, không luyện chế thành chí bảo hộ thân thì chính là dùng để công phạt.
Mà đồ uống trà loại này không hẳn càng trân quý sẽ càng tốt, vẫn có thể dễ dàng bị rơi rỡ.
Có thể sử dụng một bộ tiên bảo làm vật phẩm uống trà, phóng nhãn khắp trong thiên đình, cũng chỉ có một người Đế Quân.
"Chân Quân chê cười rồi, lão phu chỉ biết chút da lông về việc luyện đan và luyện khí, ở nhân gian truyền đi chút thanh danh thô thiển, hậu thế lại thêm mấy phần khen ngợi."
Thiên Sư thở ra một hơi, nói ra: "Bộ đồ uống trà này, là năm đó sau khi thụ phong làm Thiên Sư mới luyện chế thành, tay nghề hơi thô thiển."
Tô Đình cười nói: "Thiên Sư quá khiêm tốn, ngài là nhân vật có năng lực luyện chế tiên bảo."
Bây giờ trong Thiên Cung, nhân vật có năng lực luyện chế tiên bảo cũng không nhiều.
Chỉ là Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện được tính là một vị.
Luyện chế tiên bảo, không đơn thuần là cần tu vi cực cao, càng cần có trình độ luyện bảo cực cao.
Ví dụ như Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Khiêm hay Cửu Lê đại tướng quân, đều có thần lực hạo đãng, là tồn tại đứng hàng Chân Tiên, nhưngbọn hắn không có năng lực luyện chế tiên bảo.
Không nói người khác, chính là Tô Đình hắn bây giờ đã tu luyện tới tiên cảnh đỉnh phong, bản lĩnh đấu pháp cực cao, nhưng bàn về đạo luyện bảo, muốn luyện ra một kiện pháp bảo cấp độ thượng đẳng thì cũng có chút phí sức, về phần tiên bảo lại càng bất lực.
Lưu Bạc Tĩnh có thể luyện chế tiên bảo, đủ thấy trình độ luyện bảo của ông ta đã là cực cao.
Có lẽ chỉ có vị thần linh Hỏa bộ kia có thể thắng ông ta một bậc.
Dù sao Lưu Bạc Tĩnh cũng không phải chuyên về đạo luyện bảo, ông ta đương nhiên là tài trí vô song, nhưng cũng có đọc lướt qua tri thức về các phương diện, nên khó có thể chuyên tâm, bởi vậy bàn về trìn độ luyện bảo, so với vị thần linh của Hỏa bộ đã nghiên cứ ngàn năm kia thì vẫn hơi kém một phen.
Đương nhiên dù cho là có bản lĩnh luyện chế tiên bảo, nhưng vật liệu tiên bảo cực kỳ khó được, cho dù là Chân Tiên cũng sẽ không xa xỉ đến mức dùng tiên bảo làm đồ uống trà.
Chỉ có Tô Đình lại mơ hồ có ý nghĩ này.
❖ ❖ ❖
"Chân Quân có chuyện gì, xin mời nói thẳng."
Thiên Sư khoát tay, ra hiệu đạo đồng mang lá trà tới, mới nhìn Tô Đình, nói ra: " Quanh co lòng vòng như thế cũng không giống như là cách hành sử của Chân Quân."
Tô Đình giang tay ra, nói ra: "Không phải là vì ta sợ móc rỗng của cải của ngài nha... Nếu ngài dùng một bộ tiên bảo làm đồ uống trà, như vậy Tô mỗ mở miệng, tự nhiên chính là không có quá nhiều cảm giác áy náy, nhưng bây giờ ngài cũng không coi là giàu có, ai ngờ Lưu Thiên sư lại có thể cho ta mấy kiện tiên bảo?"
Thiên Sư nghe được lời nói không che giấu chút nào như thế, lập tức thoáng ngơ ngẩn, sắc mặt cứng ngắc, chợt khôi phục lại, vuốt râu cười nói ra: " Tô Chân Quân quả nhiên làm việc không giống với thường nhân, phương thức đòi hỏi tiên bảo thật sự là quá uyển chuyển... Chỉ là Chân Quân đến phủ của ta, lại mở miệng đòi lão phu tiên bảo, dù sao cũng nên cho lão phu một nguyên nhân mới phải."
Tô Đình chậm rãi nói: "Giữa Thiên Sư và ta vốn cũng không có bao nhiêu giao tình, hôm nay Tô mỗ tới chơi, đồng thời chờ đợi ở đây, ta đến vì chuyện gì, dựa vào trí tuệ của thiên sư, chẳng lẽ không biết? Huống chi, việc này không phải là ngài chủ đạo dẫn ta đến sao?"
Vẻ mặt Thiên Sư không có biến hóa, chỉ lại cười nói: "Sao Chân lại nói ra lời ấy?"
Tô Đình chầm chậm nói ra: "Dù Nữ Thổ Bức- Một trong hai mươi tám tinh tú cũng coi như hạng người thông minh, có thể từ chút manh mối mà liều mạng gom lại một việc, nhưng nàng so với ngài thì vẫn kém rất nhiều... Với trí tuệ của ngài, làm sao có thể lộ ra manh mối ở trước mặt Nữ Thổ Bức?"
Hắn nhìn thoáng qua vị thiên sư này, nói ra: "Có lẽ chính như nữ túc nói, lúc trước ngài không nghĩ tới đối địch với nàng, cho nên không che giấu quá nhiều, mà là hơi hơi lộ ra manh mối. Nhưng về sau ngài đã dâng một bản vạch tội nàng, dựa vào trí tuệ của ngài, tất nhiên sẽ dẫn manh mối tới hướng khác, dẫn nàng suy nghĩ theo phương diện khác, làm sao có thể để nàng làm rõ manh mối, chắp vá lên việc này, lưu lại so hở?"
Thiên Sư vuốt râu nói: "Chân Quân đúng là rất coi trọng lão phu."
Tô Đình bình tĩnh nói: "Từ thời thiên cổ đến nay, có vô số nhân kiệt không nổi danh, chưa chắc đều là người tầm thường, nhưng người có thanh danh hiển hách lại không có ai không phải là kiệt xuất... Bây giờ Thượng Minh Âm Thiên Tử cũng chính là Cát tướng năm đó, danh khắp thiên hạ, lưu truyền thiên cổ, mà ngài là nhân vật duy nhất về sau có thể so sánh với hắn, làm sao có thể coi thường ngài được?"
Thiên Sư thở ra một hơi, nói ra: "Đây là hậu nhân đánh giá cao lão phu."
Tô Đình nói ra: "Thiên cổ chỉ có hai, đúng là nâng lên mấy phần, ví dụ như Tuần Sát Sứ tam giới Bạch Kế Nghiệp, ở nhân gian cũng không nổi danh, nhưng ta biết được, hắn cũng có tài trí cực cao. Phóng nhãn thiên cổ, có lẽ có mấy nhân vật không kém hơn ngài, nhưng ngài là người thanh danh hiển hách nhất, bây giờ thân là thiên sư trước điện, dù Tô mỗ đánh giá cao thế nào, cũng không tính là cao."
Thiên Sư nghe vậy, lập tức cười nói: "Không ngờ lão phu ở trong mắt Chân Quân lại có trọng lượng như thế."
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Tất cả mọi người đều là người thông minh, ngài là trí giả vang danh tam giới, tuy ra không nổi danh, nhưng cũng là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, nếu tất cả mọi người đều là người thông minh, rất nhiều lời không cần quanh co lòng vòng như thế."
Đúng lúc này, đạo đồng khi nãy kia đã lấy ra lá trà.
Thiên Sư đưa tay nhận lấy rồi lại phất tay để hắn lui ra, tự mình pha trà.
Tô Đình nhìn kỹ một chút, phát hiện công phu pha trà của vị thiên sư Lưu Bạc Tĩnh này, dường như còn trôi chảy hơn so với mình, từng động tác đều lộ ra vẻ cao minh.
"Tô mỗ thích uống trà, đã có trình độ hơn hai mươi năm, thế mà không sánh bằng ông ta?"
Hắn mới nghĩ như vậy, lại nghĩ tới vị Lưu Bạc Tĩnh này ở nơi này mấy trăm năm, mới tính là chịu phục.
"Chân Quân thử lại lần nữa."
Thiên Sư làm ra thế mời, cười nói: "Trà khi nãy là thủ pháp của đạo đồng môn hạ, lần này lão phu pha trà, mời Chân Quân lại phẩm."
Tô Đình giơ chén trà lên, uống một hớp, rồi nhắm mắt lại, thở sâu.
"Thế nào?"
"Cực phẩm."
"Đa tạ Chân Quân khen ngợi."
"Trà cũng uống qua, Thiên Sư nên nói với ta rõ ràng đi?"