← Quay lại trang sách

Chương 900 Mọi việc chưa hết!

Hai mươi năm trước, Thiên Đình Đế Quân cũng đã biếm mấy vị thần linh xuống nhân gian, sung làm nhân vật thúc đẩy hai triều.

Chuyện này khiến Tô Đình cảm thấy ngạc nhiên.

Trước khi Lưu Bạc Tĩnh nhắc tới việc này, hắn đúng là hoàn toàn không biết.

Nhớ lại quá khứ, từ hai mươi năm trước, hắn chưa đắc đạo thành tiên, còn ở Nguyên Phong Sơn tu thân dưỡng tính, tìm kiếm cơ hội đắc đạo thành tiên.

"Hướng đi của khí vận nhân gian, Đế Quân đã sớm biết."

Lưu Bạc Tĩnh nói ra: "Hai triều chia cắt Trung Thổ, đến nay nhiều năm, bách tính phải chịu nỗi khổ chiến hỏa, bụng ăn không no, dân chúng lầm than, nhân mạng tựa như cỏ rác, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, bây giờ khí vận nhân gian dần dần phẳng, cuối cùng có dấu hiệu hòa bình."

Trong giọng nói của ông ta tràn ngập cảm khái, cũng có chút phức tạp, nói ra: "Hai mươi năm trước, Đế Quân đã để rất nhiều vị thần linh vào nhân gian, đầu thai chuyển thế, hoặc nghèo hoặc giàu, hoặc quý hoặc tiện, nhưng bây giờ đều đã trưởng thành, bên trong không thiếu là nhân vật đảm nhiệm quan to hiển quý trong hai triều, đương nhiên, cũng có người vẫn nghèo rớt mùng tơi, vẫn là nhân vật phàm nhân... Nhưng sau này bọn hắn đều sẽ có quỹ tích của bọn hắn."

Tô Đình trong lòng hơi trầm xuống, không khỏi cảm thấy kinh hãi đối với sự bố trí của Thiên Đình.

Lưu Bạc Tĩnh nói ra: "Tội lỗi của nữ túc sẽ có trừng phạt khác, nhưng sẽ không bắt nàng xuống thế gian, dù sao bây giờ khí vận ở thế gian đã dần dần bình định, lúc này lại để nữ túc đầu nhập thế gian, chẳng phải còn phải đợi thêm hơn mười năm, đợi nàng trưởng thành? Bách tính dưới thế gian không chịu được nỗi khổ chiến loạn..."

Tô Đình nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ gật đầu.

Lưu Bạc Tĩnh lại cảm thấy kinh ngạc, nói ra: "Chân Quân dường như cũng không thèm để ý nữ túc sẽ bị trừng phạt gì?"

Tô Đình giang tay ra, nói: "Tô mỗ chỉ phụ trách không để nàng phải chịu nỗi khổ đầu thai chuyển, tội lỗi khác thì liên quan gì tới ta? Dù sao hoàn thành chuyện này, nàng còn phải cho ta hai kiện tiên bảo..."

Lưu Bạc Tĩnh khẽ vuốt râu, bỗng nhiên cười nói: "Lão phu vốn cảm thấy bị ngươi lừa đi một mặt gương đồng kia đã mười phần khó chịu, nhưng nữ túc lại mất hết vốn liếng tích lũy chín trăm năm. Năm đó lão phu đi qua tinh cung của nàng, bây giờ vốn liếng của nàng tích lũy trong chín trăm năm, cơ bản đã bị ngươi móc rỗng, không biết thống hận ngươi cỡ nào, nếu sau này nàng biết được kỳ thật Đế Quân vốn cũng không có suy nghĩ bắt nàng đầu nhập luân hồi, ngươi căn bản không xuất lực, mà vẫn chiếm được hai kiện tiên bảo, ngươi đoán nàng có thể tìm ngươi liều mạng hay không?"

Tô Đình cười đắc ý, nói ra: "Đều nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, ai biết được?"

Sau khi nói xong, Tô Đình lấy ra túi lá trà trên bàn, nói ra: "Tô mỗ cáo từ."

Lưu Bạc Tĩnh vung tay lên một cái, nói ra: "Chân Quân đi thong thả."

Tô Đình lại ném ném hai bao lá trà này, cười nói ra: "Lần này trò chuyện cùng Thiên Sư có thể nói là rất vui vẻ, thật sự là chỉ hận gặp nhau muộn, qua vài ngày nữa Tô mỗ lại đến uống trà cùng Thiên Sư, tiện thể đòi hỏi chút lá trà."

Lưu Bạc Tĩnh lập tức đen mặt.

Tô Đình cười ha ha, được đạo đồng dẫn đường rời đi Thiên Sư phủ.

❖ ❖ ❖

Trong phủ Thiên Sư, trong đại sảnh.

Sau khi Tô Đình đi xa, ánh mắt Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh ngưng lại.

"Chư thiên tiên thần, chỉ sợ đều xem thường vị U Minh Chân Quân này."

Lưu Bạc Tĩnh chắp hai tay sau lưng, nhìn chén trà trên bàn, hồi tưởng mỗi chữ mỗi câu khi nãy nói cùng Tô Đình.

Đều nói Tô Đình cuồng vọng tự phụ, coi trời bằng vung, kiêu căng đến cực điểm.

Hôm nay xem ra, ngạo khí là có, nhưng cuồng vọng tự phụ, coi trời bằng vung thì không thấy đến.

Chí ít Tô Đình này có tâm tư đầy đủ kín đáo, có thể nhìn ra rất nhiều chuyện, phát hiện được rất nhiều chi tiết nhỏ, thậm chí có thể phân rõ ý trong lời nói của ông ta.

Đây là một hậu bối khiến người ta phải coi trọng.

Làm cho người xem trọng nhất là hắn rất mặt dày vô sỉ.

Khi một người có được thiên tư khoáng thế, lại có tu vi cực cao, mà hắn lại cuồng ngạo, cũng đủ cẩn thận, còn có bộ mặt dày vô sỉ, như vậy dù để người này ở nơi đâu, đều không thể khinh thường.

"Muốn tính toán hắn, cũng không dễ dàng."

Lưu Bạc Tĩnh cười một tiếng như vậy, lại thấp giọng lẩm bẩm: "Việc này còn phải báo với Đế Quân."

❖ ❖ ❖

Rời đi phủ Thiên Sư.

Tô Đình đối với chuyến này có chút hài lòng, biết được rất nhiều chuyện mà hắn muốn biết, cũng đã nhận được một mặt gương đồng có thể xưng là tài liệu tiên bảo, còn có linh trà mà vị thiên sư này tự mình trồng đồng thời bào chế, có thể nói là thu hoạch tương đối khá.

Đương nhiên, Lưu Bạc Tĩnh vẫn có chút giấu diếm, che giấu một ít chuyện, cũng che giấu một chút ý đồ.

Chỉ từ trong cuộc nói chuyện của hai người còn chưa đủ để suy tính.

Nhưng Tô Đình có một loại trực giác như thế.

Mà lúc trước đòi hỏi tiên bảo, hắn coi trực giác như sự thật, giọng nói vô cùng chắc chắn, kì thực cũng là thăm dò.

Lưu Bạc Tĩnh cũng không giấu diếm, mà là chấp nhận chuyện này.

"Vị thiên sư này cũng thật sự là thâm bất khả trắc."

Tô Đình nhíu nhíu mày, nhưng hắn cũng không có phát hiện được Lưu Bạc Tĩnh có địch ý gì đối với tự thân, thầm nghĩ: "Sau này ở chung với người này, đúng là cần gia tăng chú ý."

Suy nghĩ lại, ánh mắt của hắn không khỏi nhìn sang phương tây.

Phương tây cũng coi như phức tạp.

Có Cực Lạc Tịnh Thổ của Phật Môn.

Cũng có Bạch Hổ đại đế ở tây nhạc.

Còn có tổ tiên Bạch thị.

Cũng có tinh tú phương tây, cùng chư thần, Thiên Tiên.

"Tiên tổ Bạch thị?"

Tô Đình thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm nghĩ: "Không oán không cừu, lại muốn sát thủ với Tô mỗ, mối thù hận này, ngày sau dù sao cũng nên có chấm dứt."

Lúc trước, một lần duy nhất hắn cùng người của Lâm Đông Bạch thị gặp nhau chính là Thượng Nhân Bạch Kính Huyền bị hắn chém giết kia.

Nhưng đối với Bạch thị mà nói, đó chỉ là một Thượng Nhân, căn bản sẽ không lọt vào trong mắt hạng người Chân Tiên, càng sẽ không là nguyên nhân khiến vị tiên tổ Bạch thị này xuất thủ đối với hắn Tô Đình.

Nguyên nhân duy nhất chính là Trảm Tiên Phi Đao.

Hắn lấy Trảm Tiên Phi Đao, chém giết Khuê Mộc Lang bất hủ bất diệt, đoạn mất một góc căn cơ tam giới, tạo ra phong ba cực lớn, bởi vậy bên trong chư thiên tiên thần muốn giết hắn cũng không ít.

"Đợi đã..."

Tô Đình lấy ra một bình ngọc.

Trong bình là một tia khí tức, đúng là dư hoạn chưởng lực tồn lưu khi hắn bị mai phục ở hư không giữa hai giới năm đó.

Lúc trước hắn vốn định hỏi thăm xem chưởng lực dư hoạn này có phải thuộc về tiên tổ Bạch thị không, nhưng trong bất tri bất giác đã quên mất việc này.

"Quái lạ, ta rõ ràng nhớ kỹ muốn hỏi một chút, làm sao giống như bị thiên sư này dắt mũi đi?"

Tô Đình thu bình ngọc về, nhìn lại phủ Thiên Sư một cái, thầm nghĩ: "Chuyện chưởng lực dư hoạn này lại cũng quên đi... Vốn đang nghĩ nếu như không phải tiên tổ Bạch, lấy trình độ cyar Lưu Bạc Tĩnh, có lẽ có thể đo lường tính toán ra nguyên chủ của chưởng lực dư hoạn..."

Nghĩ như vậy, Tô Đình không khỏi lắc đầu, nhưng cũng không trở về phủ Thiên Sư.

Trong bình ngọc này chứa một sợi khí tức, còn ở trong tay hắn, tùy thời có thể lấy ra đo lường tính toán.

Chỉ là hắn quên hỏi thăm, mấy vị kia thần linh bị Đế Quân biếm rơi nhân gian kia là mấy vị thiên thần nào?

"Lần sau hỏi lại."

Tô Đình một đường trở về phủ Chân Quân.

Đang muốn bước vào cửa phủ, đã thấy nơi xa cũng có một người, đi tới phủ Chân Quân.

Hắn dừng bước lại, nhìn về phía người tới, lông mi hơi nhíu.