Chương 905 Thăm tù phía sau núi
Nguyên Phong Sơn.
Trên đại điện chủ phong.
"Tô Tân Phong cũng không có chuyện gì, chỉ là ở phía đông, có hạng người ma đạo, mượn nhờ hải vực, xâm nhập vào Trung Thổ, ta mệnh tám vị trưởng lão dẫn theo hơn trăm đệ tử, phong tỏa hải vực phương đông."
Chưởng giáo dừng lại, bất đắc dĩ nói ra: "Hắn tự ý rời vị trí, giết ra hải ngoại, nơi phòng thủ suýt nữa bị đệ tử chân truyền ma đạo xâm nhập, bởi vậy ta triệu hắn về núi, đang nhốt ở phía sau núi, diện bích hối lỗi ba tháng, còn năm ngày nữa mới đến thời gian."
Tô Đình nghe vậy, lập tức có chút kinh ngạc.
Tiểu đệ tử của hắn dù luôn luôn bay nhảy, cười đùa tí tửng, nhưng kì thực cũng giống Tô mỗ hắn, biết nặng nhẹ, hiểu được thong thả và cấp bách, không nên vội vàng xao động như thế mới phải.
Tô Đình hắn thành thục ổn trọng, cho dù tiểu tử này không học được mười thành, tốt xấu gì cũng học được bảy tám phần.
Làm sao còn có chuyện tự ý rời vị trí này?
"Lại có việc này?"
Tô Đình nói ra: "Đã như vậy thì chờ đến kỳ hạn năm ngày lại thả hắn ra."
Chưởng giáo chân nhân lộ vẻ cổ quái, nói ra: "Chuyện tự ý rời vị trí này vốn là trọng tội, nhưng chỉ phạt hắn ba tháng, cũng có mấy phần nguyên do khác. Thái Thượng trưởng lão có thể tới hậu sơn một chuyến, gặp mặt hắn một lần, dù sao cũng đã hơn mười năm không thấy."
Tô Đình gật đầu nói ra: "Như thế cũng tốt."
Năm đó hắn lên thiên cung, tiểu đạo sĩ Tô Tân Phong mới gần mười ba tuổi, bây giờ đã sắp qua mười ba năm.
Đối với người tu hành thì thời gian này cũng không dài.
Nhưng là đối với Tô Tân Phong bây giờ đã hai mươi mấy tuổi mà nói, nửa thời gian trước ở cùng sư tôn, còn thời gian nửa sau tách ra thì đã là trường cửu.
Tô Đình cũng không biết tách ra hơn mười năm, tiểu tử này có bao nhiêu biến hóa.
Dù sao lúc ấy tiểu đạo sĩ mười mấy tuổi cũng chính là thời điểm bay nhảy nhất, tính tình cực kỳ phản nghịch.
"Đúng rồi, còn có một chuyện."
Chưởng giáo chân nhân nói ra: "Hôm nay Thái Thượng trưởng lão hạ giới, cũng không phải là bí ẩn, Thủ Chính Đạo Môn cùng Chính Tiên Đạo cũng có sứ giả chạy đến, hôm nay đã đến... Trên bữa tiệc, đã chuẩn bị vị trí."
Tô Đình gật đầu nói ra: "Ta tọa trấn Trung Thổ, thống ngự các phương, Thủ Chính Đạo Môn cùng Chính Tiên Đạo cũng phải nghe ta điều động, cho dù bọn hắn không đến, ta cũng muốn tự mình đến nhà, trao đổi cùng chưởng giáo hai tông một phen."
❖ ❖ ❖
Trên đường đến phía sau núi.
Tô Đình nhìn Đại điệt nữ bên cạnh, cười nói ra: "Hơn mười năm không thấy, tu vi của ngươi tiến bộ cũng coi là rất nhanh."
Hồng Y bình tĩnh nói: "Ta chính là thần linh được Thanh Liên thai nghén ra, dù không bằng tiểu nha đầu kia, nhưng cũng tương đương với Chân Thần được thiên địa dựng dục, còn được thần sông Cảnh Tú dạy bảo, cũng tạm được, nhưng cũng không nhanh bằng ngươi."
Trước khi Tô Đình đắc đạo, nàng cũng đã là thần linh do Thanh Liên thai nghén thành.
Đến nay hơn hai mươi năm, Tô Đình đắc đạo thành tiên, lại tu luyện đến tiên cảnh đỉnh phong, mơ hồ đã cao hơn nàng một bậc.
Mà thần khu của nàng muốn tiến thêm một bước, có thể so với Chân Tiên thì quả thực là rất khó.
"Ngươi thành tựu thần linh, đến nay cũng mới qua bao lâu?"
Tô Đình cười nói ra: "Không cần vội, thần sông Cảnh Tú chính là tấm gương, nàng ấy cũng là thần linh do Thanh Liên dựng dục, bây giờ nghĩ lại, nàng ấy không bị Thần vị giới hạn, không cần hoàn toàn dùng vào hương hỏa để tăng lên, tự thân có thể từ từ tu hành, kì thực cũng không thua gì hạng người Chân Tiên."
Hồng Y gật đầu nói ra: "Ta hiểu rõ."
Tô Đình đang muốn nói chuyện, lại hơi quay đầu, nhìn về phía một bóng người xa xa.
Lão đầu kia che giấu khí tức, thò đầu ra nhìn, nấp phía sau nham thạch, thần sắc mười phần bất thiện.
"Vị huynh trưởng này của ta là muốn làm gì thế?"
Tô Đình lập tức buồn bực, có chút không biết nên nói gì.
Hồng Y quay đầu liếc qua, lập tức đưa tay, một sợi thần quang bay đi.
Thình thịch!
Tảng nham thạch kia bỗng nhiên vỡ vụn!
Đá vụn không bắn ra ngoài, chỉ vòng qua một vòng ở bốn phía rồi chợt co vào.
Tín Thiên Ông hơi biến sắc mặt, đang muốn rời đi, lại phát hiện mình cũng bị thần quang giam cầm tại chỗ cũ, ông hoàn toàn không có sức phản kháng, bị nham thạch khóa ở giữa, biến thành một tượng đá.
"..."
Tô Đình chần chờ nói: "Làm thế thật sự được chứ?"
Hồng Y hung dữ nhìn hắn một cái.
Tô Đình nghiêm mặt nói: "Rất tốt."
Hồng Y hừ một tiếng, nói ra: "Ngươi lên trời hơn mười năm, cũng không có một chút tin tức, nếu như không phải Thủ Chính Đạo Môn biên soạn danh sách tiên thần mới, truyền cho nhân gian, để thế nhân cung phụng, ta còn tưởng ngươi vẫn chăn ngựa đấy."
Tô Đình ho một tiếng, nói ra: "Vậy cũng là chuyện đã qua, ta đã sớm làm U Minh Chân Quân."
Hồng Y chậm rãi nói ra: "U Minh Chân Quân, có thể tự do xuất nhập tam giới, nhưng cũng không trở về sơn môn một lần, nếu không phải trên danh sách tiên thần vẫn có tên ngươi, ta còn tưởng là Đế Quân điều động ngươi đi làm chuyện bí ẩn gì rồi lặng yên vẫn lạc đến vô thanh vô tức."
Tô Đình sờ sờ mặt, nói ra: "Hơn mười năm không thấy, làm sao ngươi lại trở nên mồm miệng lanh lợi như thế? Hơn nữa nếu ngươi muốn gặp ta, dựa vào thân thể thần linh của ngươi cũng có thể lên trời mà, đến Thiên Đình đi bái phỏng ta... Mà nói mới nhớ, ta ở thiên đình cũng có một tòa phủ đệ Chân Quân."
Hồng Y hừ lạnh nói ra: "Ngươi không hạ giới mà lại nghĩ người trong nhà chủ động lên trời đi tìm ngươi sao?"
Tô Đình ho hai tiếng, nói ra: "Hơn mười năm gần đây, không phải ta luôn bế quan tu luyện để không thua Cát Chính Hiên sao, ngươi không biết tên kia càn rỡ cỡ nào, sau khi hắn tu thành Chân Tiên, thế mà còn xin Đạo Huyền tiên ông thay hắn truyền lời, đến trước cửa phủ đệ Chân Quân của ta, buông lời khoác lác, diễu võ giương oai, hoàn toàn không có phong độ."
Hồng Y nghe vậy, dường như cũng tiêu tan chút tức giận, nói ra: "Nói đến đây, ngươi có bao nhiêu cảm ngộ đối với cấp độ Chân Tiên rồi?"
Tô Đình khẽ lắc đầu, nói ra: "Chỉ hết sức chuyên chú tu luyện tới tiên cảnh đỉnh phong, đối với cấp độ Chân Tiên còn chưa có đầu mối, nhưng trước khi ta hạ giới đã tới Thiên Cung của Thanh Đế một chuyến, Thanh Đế tặng ta một quyển sách, là mấy phần cảm ngộ năm đó tu thành Chân Tiên của ngài..."
Nói đến đây, hắn lại nghĩ đến cái gì, nói ra: "Bởi vì chuyện Kim Liên năm đó, ta hạ giới tọa trấn Trung Thổ, cho đến khi hai triều kết thúc phân tranh, khí vận nhân quả dây dưa kết thúc, có thể giảm bớt mấy phần trở ngại tu thành Chân Tiên của ta... Huống chi ta tu hành hơn mười năm, lần này hạ giới cũng coi như thay đổi hoàn cảnh, đổi cách suy nghĩ, có thể trong lúc này sẽ có lĩnh ngộ khác cũng khó nói."
Hồng Y gật đầu nói ra: "Như thế cũng tốt."
Dừng lại một chút, Hồng Y nói ra: " Thanh Đế tổ sư chính là ký danh đệ tử của Đạo Tổ, nhưng một vị sư tôn khác của ngươi- Thần sứ Tổng binh Lôi Bộ lại là thân truyền của Đạo Tổ, đợi sau khi ngươi lên trời, có lẽ có thể tìm hắn giải hoặc."
Tô Đình nghe vậy, cười nói ra: "Đang có ý này."
Hai người đi dọc theo đường núi, dần dần tới gần phía sau núi.
Phía sau núi cũng vẫn có phong cảnh tú lệ.
Nhưng vị trí nơi đây lộ ra có chút phức tạp.
❖ ❖ ❖
Thình thịch.
Tượng đá đột nhiên vỡ vụn.
Tín Thiên Ông ngồi liệt trên mặt đất, buồn bã thở dài: "Bối phận a... Bối phận a..."
Ông thở ra một hơi thật dài, thấp giọng nói ra: "Năm đó sao lão phu lại mời hắn làm ngoại môn trưởng lão mà không trực tiếp chơi chết hắn chứ?"