← Quay lại trang sách

Chương 906 Đệ tử giống heo thành tinh

Phía sau núi phần lớn là nơi bế quan của trưởng lão bản môn, nhưng một số thời khắc, tĩnh thất bế quan cũng thành nơi để rất nhiều đệ tử phạm vào sai lầm ở đây diện bích hối lỗi.

Ngoài ra, cũng có thật nhiều địa phương là nơi giam giữ trọng phạm.

Có một số chỗ là nơi giam giữ thuần phục những yêu vật bị bắt từ bên ngoài trở về vẫn luôn kiệt ngạo bất tuần.

Có một số chỗ là nơi bản môn bắt hạng người tu hành, nhưng xuất phát từ rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như muốn ép hỏi chuyện gì, không tiện trực tiếp đánh giết nên cũng giam giữ ở nơi nào.

Bên trong cũng không thiếu đệ tử của bản môn phạm vào trọng tội, ví dụ như một số phản đồ phản nghịch tông môn, nhưng xuất phát từ một số nguyên nhân nên vẫnphải lưu lại tính mệnh, chính là lâu dài trấn phong.

"Phía trước chính là nơi trấn áp trọng phạm sao?"

Tô Đình không thi triển thiên nhãn, nhưng cũng có thể phát hiện ra khí tức ở phía trước.

Hồng Y gật đầu nói: "Chỗ đó có hai vị trưởng lão Tầng chín trông coi, còn có tám vị Dương Thần trưởng lão, mười sáu đệ tử chân truyền, cứ cách mười năm sẽ thay phiên một lần."

Tô Đình hơi gật đầu, cười nói ra: "Thật sự muốn nói thì tuy ta ở Nguyên Phong Sơn nhiều năm, nhưng nơi cấm địa ở hậu sơn thì cực ít đặt chân."

Hồng Y bình tĩnh nói ra: "Loại địa phương này cũng không cần thiết tới."

Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Lao ngục vốn không phải nơi tốt, nếu không phải vì tên đồ đệ bất hiếu kia, ta cũng không cần đi tới địa phương này."

Hồng Y chỉ về một ngọn núi bên trái, nói ra: " Vị trí tĩnh thất của hắn ở trong ngọn núi này."

Tô Đình nhìn thoáng qua, ngọn núi này cao chừng trăm trượng, rộng chừng sáu mươi trượng, phía trên đầy trận pháp, ở giữa có một phòng ngầm dưới đất, xem như không thất.

"Trận pháp này cũng không kém."

Tô Đình đi đến ngọn núi kia, ung dung nói: "Có thể chủ động trấn phong, để đệ tử diện bích hối lỗi bên trong không thể chạy ra, trở thành cấm thất... Nhưng cũng có thể biến thành tĩnh thất tu hành, dù là có một số trưởng lão tu hành sai lầm, tẩu hỏa nhập ma, cũng sẽ không đem hủy đi cả ngọn núi."

Hồng Y nói: "Trận pháp này là chưởng giáo hạ lệnh, do phụ thân ta thiết lập, chỉ vì năm đó rất nhiều trưởng lão cấp độ Bán Tiên sắp hết tuổi thọ muốn tu hành thành tiên, thường sẽ tẩu hỏa nhập ma, một khi phạm sai lầm chính là sơn băng địa liệt, gây họa tới động thiên phúc địa này... Bởi vậy bày ra trận pháp như vậy, phòng ngừa lại có ảnh hưởng quá lớn, ngoài ra, trận pháp cũng có thể giúp người tĩnh tâm ngưng thần, tụ tập linh vận trong động thiên, có lợi cho tu hành."

Tô Đình nghe vậy, cười ha hả nói: "Vị huynh trưởng này của ta đúng là khéo tay."

Hồng Y mơ hồ cảm thấy bốn chữ này có vẻ không thích hợp.

❖ ❖ ❖

Bên ngoài tĩnh thất,

"Thật sự tính ra thì cũng đã hơn mười năm không thấy rồi."

Tô Đình không khỏi cảm thán nói: "Làm sư tôn, ta chỉ dạy dỗ hắn hơn mười năm, để hắn tu thành Âm Thần, sai đó ta đã lên trời, từ đó buông tay mặc kệ."

Hồng Y nói ra: "Bản môn tự có hệ thống dạy bảo môn hạ hậu bối."

Tô Đình có chút tự trách nói ra: "Ta cũng hiểu chuyện này, chỉ là đệ tử khác cũng có sư tôn giải hoặc, hắn lại không có ta chỉ điểm cho hắn."

Hồng Y nghiêng liếc hắn một cái, nói ra: "Chức trách của ngươi ta đã gánh vác rồi, những năm gần đây, những vấn đế trong tu hành mà Tô Tân Phong gặp phải, không phải ta chỉ điểm thì chính là phụ thân ta chỉ điểm... Ngoài ra, mấy yêu vật trong động phủ của ngươi được ta giảng pháp, trước trước sau sau đều đã tiến vào cảnh giới tầng sáu, bạch giao long có tu vi cao nhất, đã từng tới Hoán Hoa Các một chuyến, sau khi trở về đã là Bán Tiên."

Tô Đình nghe vậy có phần là vui vẻ, nói ra: "Đám tiểu gia hỏa kia đi theo ta nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có chút tiến cảnh."

Hồng Y chỉ về đằng trước, nói ra: "Đứa nhỏ Tô Tân Phong này, tuy rằng kém ngươi mấy phần, nhưng thiên phú cũng không thấp, có lẽ cũng có phúc duyên như kiếp trước, đầu năm nay cũng đã thành tựu Dương Thần."

Trong mắt Tô Đình có chút hài lòng, nói ra: "Dù không bằng ta, nhưng dầu gì cũng không tính là làm mất mặt của Tô Chân Quân."

Hồng Y nói ra: "Hắn đang ở bên trong, chắc còn đang phụng phịu đâu."

Tô Đình nói ra: "Hắn tự ý rời vị trí, còn có mặt mũi mà phụng phịu á? Nhưng nể tình hắn đã tu thành Chân Nhân Dương Thần, cũng coi là người lớn, ta cũng không tiện lại trừng phạt hắn thêm."

Sau khi nói xong, Tô Đình đưa tay đẩy ra tĩnh thất trước mắt.

Hắn nhìn thoáng qua vào tĩnh thất phía trong, cũng không nhìn thấy đạo sĩ tuổi trẻ thanh tú tuấn lãng trong suy nghĩ, không khỏi có chút ngạc nhiên.

❖ ❖ ❖

"Bên trong có người, nhưng không thấy tiểu vương bát đản Tô Tân Phong này."

"Làm sao có thể?"

Hồng Y cau mày nói: "Hắn diện bích hối lỗi, còn dám chạy hay sao? Huống chi cấm thất này chỉ giam giữ mỗi hắn..."

Sắc mặt Tô Đình có chút khó coi, có phần khó khăn nói ra: "Bên trong có một người sống, nhưng nhất định không phải hắn."

Hồng Y hơi kinh ngạc, đi vào trong tĩnh thất, nghiêng đầu tới, nói ra: "Hắn không phải ở chỗ này sao?"

Tô Đình kêu lên một tiếng đau đớn, nhìn đạo sĩ có làn da trắng nõ mà dáng người mập mạp ở góc tĩnh thất kia.

"Tên này lớn lên mập mạp như heo thành tinh vậy, thật sự chính là đồ đệ của ta?"

"..."

Đạo sĩ béo quay mặt vào góc tĩnh thất lập tức nghe được thanh âm này, vội vàng xoay đầu lại, nhìn về phía Tô Đình.

Tô Đình nhìn gương mặt có mấy phần ấn tượng này, khẽ méo mặt một chút.

"Sư phụ?"

Đạo sĩ béo hân hoan, nhào về phía Tô Đình.

Bành bành bành!

Tiếng bước chân liên tiếp vang lên, tựa như sấm rền.

Toàn bộ cấm thất gần như đều đang run!

Tô Đình hơi biến sắc mặt, đưa tay nhấn một cái.

Oanh!

"Tiểu tử, đừng nhận sư phụ loạn, lão tử còn có nhận ngươi là đồ đệ hay không còn là hai chuyện đấy."

Tô Đình nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi giải thích cho lão tử một chút, tại sao ngươi lại ăn thành dáng vẻ này?"

Đạo sĩ béo bị đặt ở trên mặt đất, trong mắt hiện ra ủy khuất, bất đắc dĩ nói ra: "Đây không phải là từ khi ngài đắc đạo thành tiên, lại phong thành Thiên Tiên, ta hạ giới lịch luyện, giá thị trường lại tốt lên rất nhiều sao... Tuy rằng ngài là quan chăn ngựa, được xưng là Bật Mã Ôn, nhưng lúc đó xưng hô chính đường quản sự Ngự Mã Giám vừa nghe thì vẫn rất ra dáng."

Nói rồi hắn cắn cắn môi, nói ra: "Về sau ngài phong thành U Minh Chân Quân, thì càng không cần nói."

Tô Đình méo mặt, nhìn Hồng Y, nói ra: "Các ngươi cũng mặc kệ hắn?"

Hồng Y bất đắc dĩ nói: "Có quản giáo đấy, lúc ấy hắn vô cùng phản nghịch, cảm thấy sư phụ đi rồi thì cũng tự do, hơn nữa bản thân lại tham ăn, nên ăn thành bộ dáng như vậy... Về sau phụ thân ta thấy như vậy, cảm thấy không phải chuyện xấu, hắn ăn hết rất nhiều linh thực, không thua gì một bình lại một bình đan dược, đều tồn trữ trong cơ thể, dần dần tiêu hóa."

Nói rồi Hồng Y lại nói: " Năm nay hắn có thể tu thành cảnh giới Dương Thần, những linh thực bị hắn ăn vào bụng kia cũng có giúp ích không nhỏ... Huống chi, sau khi hắn tu thành Dương Thần, chí ít đã tiêu hao một nửa thể trọng, lại tu luyện thêm một khoảng thời gian thì sẽ khôi phục."

Tô Đình há hốc mồm, nói ra: "Nói cách khác, trước năm nay, đệ tử của Tô Đình ta chín là một tòa núi thịt?"

Hồng Y không phủ nhận, nhẹ gật đầu.