← Quay lại trang sách

Chương 911 Đại thế nhân gian

Chương 911 nhân gian đại thế! Vạn cổ hà lưu!

Địa giới Trung Thổ.

Năm đó ba triều phân tranh, cuối cùng lại rơi vào tay Đại Chu.

Nghe đồn Đại Chu là dư đảng tiền triều, nhưng cũng không lấy tên theo tiền triều mà là sáng lập Đại Chu.

Mà Hoàng đế khai quốc Đại Chu lại là nữ tử, dù lúc ấy bị nói là đại nghịch bất đạo, nhưng trong tay nàng cầm đại quyền, sát phạt quả đoán, giết hết phần lớn người phản đối, khám nhà diệt tộc, dùng huyết tinh trấn áp, rốt cục đã ngồi vững vị trí này.

Sau này bà chăm lo quản lý, lại có quyền thần tài trí như Lưu Bạc Tĩnh trợ giúp, nên đã sáng lập ra căn cơ Đại Chu tám trăm năm.

Dù bốn trăm năm trước từng có một trận phản loạn, nhưng cuối cùng cũng bị Đại Chu bình định.

Thế nhưng bây giờ trận chiến hỏa này cũng đã thiêu đốt hơn ba mươi năm rồi.

Năm đó Đại Chu mục nát, căn cơ thối nát, mà tân triều có khí vận cường thịnh, không ngừng giương cao.

Từ sau khi tiên đế chết, tân đế đăng cơ, tân đế có được tài năng trác tuyệt, mới bình định lại loạn tượng ở Đại Chu, một lần nữa ổn định lại. Nhưng trong lúc này, tân triều cũng đã phát triển đến tình trạng tương đương cùng Đại Chu.

Thế là hai đại vương triều cùng chia cắt Trung Thổ, hàng năm chinh chiến, tử thương thảm trọng, ở giao giới giữa hai nước lại tự xây dựng thành trì, hao người tốn của, có thể nói là khiến bách tính lầm than.

Bây giờ bách tính thế hệ trẻ tuổi, thậm chí từ khi sinh ra đến nay, từ khi hiểu chuyện đến nay, thiên hạ luôn phân tranh không ngừng, chưa từng có thời thái bình.

Có khi là thiên tai liên miên, hoặc hồng thuỷ, hoặc khô hạn, hoặc sương lạnh bão tuyết, mà triều đình không kịp phát chẩn tai, bao năm qua, người chết vì đói khổ lạnh lẽo đã có vô số.

Mà năm nay giao phong lại càng kịch liệt.

Bởi vì Hoàng đế khai quốc của tân triều ban đầu là thành chủ Bạch Hương, đầu năm nay thọ tận mà chết, có tân đế đăng cơ, trẻ tuổi nóng tính, sát cơ mười phần.

Mà ở Đại Chu, tân đế năm đó bây giờ cũng qua tuổi sáu mươi, thấy quân chủ địch quốc già nua mà chết, nhận định là đã nhìn thấy hi vọng khiến địch quốc diệt vong, trọng chấn Đại Chu, hơn nữa ông ta cũng muốn sinh thời sẽ bình định phản loạn... Ông ta càng không muốn muốn tiếc nuối mà chết già trên giường bệnh, cho nên ngự giá thân chinh.

Chính bởi vậy, sau khi Hoàng đế khai quốc của tân triều chết mười ngày, Đại Chu đã chuẩn bị hoàn thành, chủ động gây ra trận đại chiến này.

"Khó trách khí vận nhân gian dần dần bình định, ta thấy lần này giao phong kịch liệt, không đến mức vong quốc, tất không bỏ qua."

Tô Đình đứng ở trên không trung, nhìn xuống phía dưới, ánh mắt ngưng lại, thầm nghĩ: "Cũng may năm nay không có thiên tai, nếu không thì triều đình căn bản không để ý tới việc chẩn tai, cuối cùng lại là dân chúng lầm than, chỉ sợ lại có chuyện người ăn người như năm đó... Thậm chí có người sẽ kích động nạn dân, lại như năm đó gây ra một thế lực tạo phản."

Hắn khống chế độn quang, bay về phía bắc đi, vừa vặn trải qua nơi hai triều giao chiến.

Giờ phút này đã ngừng chiến, quân đội Đại Chu chiếm cứ một tòa thành trì.

Mà chiến hỏa thiêu đốt còn chưa ngừng, thây ngang khắp đồng, máu tươi vô tận, phía dưới tràn đầy chân cụt tay đứt, có đao đứt thương gãy, có mũi tên còn đang thiêu đốt.

Hắn chính là Tiên gia cảnh giới đỉnh cao, thấy cực kì rõ ràng, thậm chí cũng có thể nhìn thấy trong vô cùng vô tận sát cơ cùng máu tươi đang ngưng tụ thành sát khí.

Thậm chí một số kẻ tu hành thử mượn thứ này để tu hành.

Biện pháp này cũng coi như chính đạo, chỉ khi nào lệch hướng thì mới giống như ma đạo.

Chỉ là cũng có hạng người kinh tài tuyệt diễm, có thể mượn thứ này để ngưng tụ pháp ý, không thuộc trong ngũ hành, tên là sát ý, lại xưng là nhân ý.

"Cần mệnh Nguyên Phong Sơn âm thầm điều động một nhóm đệ tử, tiến hành khống chế người tu hành trong chiến trường, phòng ngừa xuất hiện hạng người cùng hung cực ác, ngộ ra pháp môn tu hành chi Huyết Sát, sau này sẽ ra tay giết người để tu luyện."

Tô Đình nghĩ như vậy, tiếp tục bay về phía bắc.

Trong lòng hắn lóe lên một ý niệm.

Giả sử như năm đó hắn không cho phép Đinh Ngôn bỏ đi nô tịch, có phải thiên hạ sẽ không xuất hiện loạn tượng này?

Sau này cũng không còn cảnh tượng thảm liệt như vậy?

Nói cho cùng, hàng ngàn hàng vạn binh sĩ chịu chết, ức vạn bách tính nhận hết gặp trắc trở cũng chỉ vì dã tâm của kẻ ngồi trên cao, chẳng qua chỉ là người cầm quyền của Đại Chu cùng tân triều đang tranh đoạt quyền thế thôi.

Nhưng đối với Tô Đình, là hắn thả ra Đinh Ngôn, lại để Kim Liên mất đi, ảnh hưởng đến không chỉ là binh sĩ phía dưới này, không đơn thuần là bách tính ở thế gian, còn có quỹ tích của thế gian trong vô số vạn năm về sau.

Ví dụ như trong rất nhiều quỹ tích vốn có, rất nhiều người nên có thậm chí sẽ không xuất sinh, rất nhiều người không nên có lại hiện thế, rất nhiều chuyện nên có sẽ không xảy ra, mà không nên xảy ra thì lại xảy ra.

Thời gian như sông lớn chảy xiết, một điểm sai lầm, chính là vĩnh viễn đi lệch sang một con đường khác.

Đây cũng là lời nói lúc trước Thanh Đế nói với hắn.

Cũng là trở ngại lớn nhất ngăn cản Tô Đình đột phá cảnh giới Chân Tiên.

"Thôi, chuyện ở Trung Thổ để sau lại nói, việc tranh phong cùng ma đạo mới là chuyện hiện nay nên coi trọng."

❖ ❖ ❖

Địa giới Thục Bát.

Đi về hướng bắc của nơi đây đã coi như thuộc Bắc Vực,

Mà trưởng lão cùng đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn đều nhận mệnh phòng thủ ở nơi giao giới này.

Phía trước là Bắc Vực mênh mông, phía sau chính là bách tính Ba Tử huyện.

Bây giờ nơi này tên là Tàn Dương Sơn mạch, bên trong có một dòng sông, nghe đồn là nơi Quách Trọng Kham năm đó chặn sông trảm giao long.

Giao long kia, bây giờ đã phong thành một trong hai mươi tám tinh tú, đệ nhất túc trong thất túc đông phương- Giác Mộc Giao.

"Trưởng lão, nghe nói người trong ma đạo luôn luôn là cực kì giảo hoạt, thậm chí ngay cả cái đuôi đều không bắt được, làm sao lần này lại hung ác điên cuồng như thế, giống đại quân chinh chiến của phàm tục vậy?"

"Lão phu cũng không rõ, chỉ là nghe nói khi Thái Thượng trưởng lão của Nguyên Phong Sơn đắc đạo thành tiên đã chém giết tông chủ ma đạo, về sau tông chủ ma đạo mới lại càng lợi hại hơn, Tiên gia bình thường cũng không là đối thủ, có lẽ vì vậy mà mưu toan biến Trung Thổ thành Ma vực."

"Ma vực có dáng vẻ gì?"

"Đó là nơi còn đáng sợ hơn cả Địa Phủ."

"Hôm qua ta giết chết được ba Thượng Nhân ma đạo."

"Kiếm pháp của ngươi, càng ngày càng tinh diệu, loại tràng diện này có thể ma luyện bản lĩnh đấu pháp nhất, nhưng hiện tại ngươi nên từ từ dưỡng thương, trong thời gian này, không thể xuất thủ nữa."

Lão đạo sĩ cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.

Đạo sĩ tuổi trẻ trước mắt ông ta, khuỷu tay của cánh tay trái đã đứt, khí tức suy yếu đến cực điểm.

Chỉ vì hôm qua khi cùng đấu pháp đồ chúng ma đạo, cánh tay trái của hắn bị một kiện pháp khí ma đạo quấn lấy, từ đó hủ hóa, cũng may kịp thời chặt đứt.

Chỉ là sau khi chặt đứt cánh tay này, vẫn có ma khí dọc theo gân mạch, rót vào thể nội.

Lúc ấy đạo sĩ kia vẫn cầm kiếm trảm ma, mà ma khí khuếch tán cực nhanh, trong pháp lực của hắn cũng không khỏi lây dính mấy phần tà dị, thậm chí ngữ khí hôm nay đã trở nên cực đoan hơn cả dĩ vãng.

Nếu là lúc trước, khi Thủ Chính Đạo Môn cảm giác môn hạ đệ tử có dấu hiệu nhập ma, chắc là sẽ trực tiếp tru sát... Nhưng lần này, cũng không phải là đạo sĩ kia nhập ma, mà là trong lúc đấu pháp bị người của ma đạo gây thương tích, nhất thời không quan sát, mới bị ma khí rót vào gân mạch.

Những ngày qua, đệ tử gặp tình trang tương tự đã đạt tới hơn trăm người.

Hiện nay nên xử trí như thế nào cũng là một nan đề.

"Ai!"

Trong lòng lão đạo thoáng thở dài, đột nhiên lại cảm giác được khác thường, vội ngẩng đầu lên, nhìn về phía bờ bên kia của con sông.

Chỉ thấy một người trong đêm tối từ bờ bên kia của con sông chầm chậm đi tới, đạp ở trên mặt nước, tựa như đi bộ nhàn nhã.

Mà trước đó, lão đạo này đường đường là Chân Nhân Dương Thần mà không phát hiện ra được gì.

Người kia vẫn chưa ngừng bước chân, càng tới gần.

Trong lòng lão đạo căng thẳng, không khỏi cầm pháp kiếm.

Người kia thu liễm lấy khí tức, không có một chút cảm giác uy nghiêm áp bách nào, lại càng khiến người ta cảm thấy như vực sâu, thâm bất khả trắc.

Người tới gần rõ ràng là một thiếu niên, mặc bào phục Chân Quân, dáng người thẳng tắp, ánh mắt bình thản.

"Ngươi là..."

Trong lòng lão đạo run lên, vội thi lễ nói: "Bần đạo tham kiến Chân Quân."