Chương 912 Vân Song đạo nhân
Thái Thượng trưởng lão của Nguyên Phong Sơn- U Minh Chân Quân của Thiên Đình.
Nhưng đối với chư vị trưởng lão ở nhân gian mà nói, chân chính để bọn hắn khó mà quên lại là Vô Địch Thần Quân Tô Đình năm đó.
Các loại sự tích của Tô Thần Quân, uy danh vô địch ở nhân gian, dù đã qua hơn hai mươi năm nhưng đối với những Dương Thần chân nhân này thì cũng như mới hôm qua, nhớ cực kì rõ ràng.
"Ngươi lại nhận ra bản tọa?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, mặt lộ mỉm cười.
Lão đạo sĩ thi lễ nói: "Năm đó danh tiếng của Vô Địch Thần Quân có ai không biết, ai không hiểu... Lúc trước lão đạo đã từng cùng Vân Song sư đệ tiến về Bắc Vực trảm ma, dù chưa tận mắt thấy Chân Quân, nhưng lại nhờ vào bố trí của Chân Quân, để Vân Song sư đệ dễ dàng diệt đi ma hoạn, về sau chân dung của Chân Quân đối với chúng ta cũng không phải là bí ẩn."
Tô Đình cười nói ra: "Xem ra ngươi từng thấy chân dung của ta, khó trách có thể nhận ra ta."
Sau khi nói xong, Tô Đình tiếp tục đi về phía trước.
Lão đạo sĩ lại rút kiếm ra, thấp giọng nói: "Chân Quân tạm thời dừng bước."
Tô Đình dừng bước lại, nói ra: "Đây là ý gì?"
Lão đạo sĩ nói ra: "Hạng người Ma đạo giỏi thay hình đổi dạng, dù Chân Quân từ phía Trung Thổ đến đây, nhưng bần đạo cũng sợ chuyện ngoài ý muốn, còn xin Chân Quân biểu diễn thân phận."
Tô Đình cũng không tức giận, ngược lại còn có vẻ tán thưởng, nói ra: " Trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn thật sự là có trách nhiệm, cũng có được lòng nhạy bén, thật sự khiến Tô mỗ cảm thấy bội phục."
Hắn lấy ra lệnh bài Thiên Đình, điểm về phía trước một điểm.
Ông!
Quang hoa nở rộ!
Tiên quang sáng chói!
Lão đạo sĩ lập tức thu kiếm, thi lễ nói: "Bần đạo vô lễ, Chân Quân thứ tội."
Tô Đình cười nói ra: "Ngươi có ý thức như thế, có tội gì?"
Lão đạo sĩ nghe vậy, chỉ biết cười khổ nói: "Cũng là do ma đạo quá xảo trá, chúng ta chịu quá nhiều thua thiệt, mới trở nên như chim sợ cành cong, thật sự là khiến Chân Quân chê cười."
Tô Đình hơi gật đầu, ánh mắt quét về phía các phương.
Bên cạnh hai bên bờ sông có rất nhiều phòng ốc, là dùng đạo thuật để thay đổi địa thế, còn có Chân Nhân tinh thông Ngũ Hành thuộc mộc, từ đó tu kiến thành, bày ra trận pháp thô lậu.
"Nơi này chính là nơi Thủ Chính Đạo Môn đóng quân?"
"Bẩm Chân Quân, nơi này là nơi an trí người bị thương."
Lão đạo sĩ nói ra: "Dù đệ tử Thủ Chính Đạo Môn ta ở cảnh giới ngang nhau đều không thua gì bất kỳ bên nào, nhưng lần này Ma tông xuất hiện cũng đều là hạng người chân truyền, không thua gì đệ tử do tiên tông đạo thống dạy nên, mà ma khí lại cuồng loạn, tính tình điên cuồng, không thiếu hạng người hung hãn... Vì vậy Thủ Chính Đạo Môn ta cũng tổn thương thảm trọng."
Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, lại nhìn tới đạo nhân tuổi trẻ trước người lão đạo sĩ này.
Đạo nhân tuổi trẻ đã đã hôn mê, nhưng trong miệng vẫn đang nỉ non nói nhỏ, hô hào giết chóc.
"Hôm qua hắn chém giết ba thượng nhân ma đạo, tự chặt đi một tay, lại vì cưỡng ép vận công mà ma khí công tâm, sợ là hết cách xoay chuyển."
" Thủ Chính Đạo Môn các ngươi đối đãi như thế nào đối với tình huống này?" Tô Đình trầm ngâm nói.
"Lúc trước nếu bản môn có hạng người nhập ma, nhất định sẽ chém giết, nhưng lần này, bọn hắn vì chống cự ma đạo, mà cũng không tự nguyện nhập ma, hơn nữa số lượng người đạt tới gần một trăm, hiện nay nên xử lý như thế nào, bản môn cũng còn đang thương thảo." Lão đạo sĩ thở dài một tiếng, thần sắc có phần phức tạp.
"Cũng không đến mức mỗi một người nhiễm ma khí đều sẽ bị chém giết?" Tô Đình cau mày nói.
"Lão phu không dám nói bừa." Lão đạo sĩ thấp giọng nói ra.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn ngươi vốn có tâm tính thuần túy, cũng không khỏi phải có lòng tự vệ, trong lúc tranh đấu, sẽ có mấy phần suy nghĩ bảo toàn tự thân, thế thì tiếp tục tranh đấu cùng ma đạo sao được?" Tô Đình nói ra.
"Chân Quân nói lời ấy là có ý gì?"
"Nghe..."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Phàm là người bị ma khí xâm lấn, có thể xử lý cách khác, có thể truyền xuống thanh tâm chú, phòng ngừa ma khí ảnh hưởng tính tình bản thân, sau khi chống cự ma đạo, Tô mỗ sẽ có biện pháp, giúp bọn hắn thanh lọc ma khí, khôi phục bản thân."
Lão đạo nghe thế đầu tiên là vui mừng, nhưng lại có mấy phần chần chờ, dù sao Tô Đình là Thái Thượng trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, mà không phải chưởng giáo Thủ Chính Đạo Môn.
Tô Đình liếc một cái đã nhìn ra sự băn khoăn của lão đạo này, tiếp tục bình thản nói ra: "Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, việc này ta sẽ thông báo cho chưởng giáo Thủ Chính Đạo Môn, ông ta sẽ điều động trưởng lão khác trong môn đến, cũng sẽ điều động một nhóm đệ tử có đạo hạnh hơi thấp, không thể ứng chiến tới chiếu cố người bị thương... Sau ngày hôm nay, ngươi truyền lời ấy của ta xuống, những người bị thương, tạm thời tu dưỡng, đợi sau khi đại chiến kết thúc, sẽ có Thiên Tiên xuất thủ, thanh trừ hết mọi thương thế."
Lão đạo nghe vậy, vội quỳ gối xuống.
Kỳ thật đối với rất nhiều đệ tử Thủ Chính Đạo Môn, trong lòng cũng biết ma khí lợi hại, một khi nhiễm phải, thậm chí ảnh hưởng tới tính tình bản thân.
Còn nếu là kẻ vốn có tâm ma, càng dễ trực tiếp nhập ma.
Trong tam giới lục đạo, chỉ nghe nói Huyền Sách đại pháp sư trong truyền thuyết trấn áp chỗ sâu của Địa Phủ Minh Ngục, có thể thanh trừ ma khí.
Cho nên những đệ tử này cũng có vài phần lo sợ không yên.
Nhưng hôm nay Tô Đình dùng danh nghĩa Thiên Tiên để truyền lời, đã đủ khiến người tin phục.
Dù sao đây là Thiên Tiên vượt ra giới hạn nhân gian.
❖ ❖ ❖
"Thủ Chính Đạo Môn ở đây chống cự thế công của ma đạo từ phương bắc, người chủ sự của các ngươi là ai?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Ta nhận quyền hành thống lĩnh các tông ở Trung Thổ, đại khái biết được bố trí các tông, nhưng duy chỉ có người chủ sự nơi đây, lần trước khi Ma Tôn công phạt đã bị giết chết... Bây giờ chủ sự tân nhiệm là người nào?"
Lão đạo này thấp giọng đáp: "Chủ sự tân nhiệm chính là Vân Song sư đệ."
Tô Đình nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên, nói ra: "Vân Song?"
Vị Vân Song đạo nhân này chính là nhân vật lúc trước tiếp nhận chức vị người chủ sự trảm ma ở Bắc Vực.
Về sau ma hoạn ở Bắc Vực bình định, Vân Song đạo nhân vì ngăn chặn đầu nguồn ma hoạn sau này, cam nguyện lưu lại vùng man hoang ở phương bắc, sáng lập ra chi nhánh Thủ Chính Đạo Môn.
Mười hai năm trước, Tô Đình thụ phong U Minh Chân Quân, khi hạ giới dò xét chân tướng tông chủ ma đạo Tô Quan Nhi sinh tử, từng gặp vị thủ lĩnh của chi nhánh đạo môn ở Bắc Vực này, cũng cho rằng vị Vân Song đạo nhân này có năng lực cực kì xuất chúng, đã cao hơn cả quốc sư Đại Chu, thậm chí là xuất sắc Tề Tuyên của Tiên Tần Sơn Hải Giới, có thể so sánh cùng thân truyền đệ tử Tô Tân Phong của hắn.
Chỉ tiếc xuất thân của Vân Song đạo nhân cũng không phải thuộc một mạch chưởng giáo, cho nên không có tư cách tiếp nhận vị trí chưởng giáo Thủ Chính Đạo Môn.
Thế nhưng sau khi Tô Đình hạ giới, sớm đã xác minh thế cục ma đạo.
Nghe nói trước khi ma đạo tiến đánh Trung Thổ, đa từng xuất hiện trước với Bắc Vực, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, dốc toàn bộ lực lượng, nửa canh giờ đã hủy diệt chi nhánh đạo môn, để Thủ Chính Đạo Môn cũng không kịp cứu viện.
Lúc ấy Tô Đình nhìn thấy tin tức này, còn có chút tiếc hận vị Vân Song đạo nhân này.
Giờ phút này nghe lão đạo này nói, mới biết vị Vân Song đạo nhân kia vẫn còn tại nhân thế.
"Chi nhánh đạo môn ở Bắc Vực bị diệt, Vân Song đạo nhân làm thống lĩnh, thế mà lại trốn qua một kiếp sao?"
"Lúc ấy Vân Song sư đệ đang nghe lệnh của chưởng giáo, trở về Trung Thổ sơn môn, tiếp nhận tiên kiếm mà Đạo Nguyên Tiên Tôn ban thưởng."
"Thì ra là thế."
Tô Đình nói ra: "Sau khi chủ sự tiền nhiệm bị Ma Tôn giết chết, những ngày gần đây, là hắn đang chủ trì chuyện chống cự ma tông?"
Lão đạo sĩ gật đầu nói ra: "Chính là Vân Song sư đệ, hắn đang ở đằng trước, bần đạo sẽ dẫn đường cho Chân Quân."