Chương 915 Ma Tôn hiện thân
Trong căn phòng bên trong trận pháp.
Tô Đình uống một chén trà, nhìn về phía Vân Song đạo nhân, nói ra: "Biết rõ vì sao Tô mỗ không trực tiếp xuất thủ chưa?"
Vân Song đạo nhân liên tục thay đổi sắc mặt, nói ra: "Chân Quân sớm biết có Ma Tôn ở phía sau?"
Tô Đình bình tĩnh nói ra: "Nguyên Ma Kiếm Quân chỉ là mồi nhử câu cá, nhìn xem có thể câu ra một con cá lớn của Thủ Chính Đạo Môn không thôi."
Tiên thần không thể tùy tiện ra tay, nếu không khi vượt giới hạn Nhân Gian thì sẽ dẫn động Thiên Đình chú ý, mà thần tướng của Thiên Đình sẽ hạ giới tới.
Bây giờ ma đạo tiến đánh, không vượt ra khỏi giới hạn này, cũng không đến mức thu hút đại quân thiên đình.
Dù Nguyên Ma Kiếm Quân có thể so với Thi Giải Tiên, nhưng cũng không hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi này.
Nếu hôm nay Tô Đình không đến, mà Thủ Chính Đạo Môn cũng không có bố trí thích đáng khác thì vị Ma Quân này sẽ quét ngang nơi đây, để đồ chúng ma đạo sau lung lão có thể để vào Trung Thổ.
Nếu như gặp phải gặp trở ngại, như vậy người xuất thủ sẽ không phải Ma Quân.
Mà là Ma Tôn phía sau có thể so với tiên thần.
" Trưởng lão đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn có thể chịu thua thiệt không nhỏ, tử thương rất nặng."
Tô Đình phất tay nói ra: "Ngươi đi giúp bọn hắn một chút."
Vân Song đạo nhân hơi chần chờ, nói: "Còn Chân Quân?"
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Đã tới rồi thì sẽ hắn một trận, chỉ là còn phải chờ đợi một lúc."
❖ ❖ ❖
Cự thủ đen nhánh siết chặt ngọn lửa đang thiêu đốt.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng trong ngọn lửa chính là một vị cao nhân đạo môn, dùng pháp lực bao phủ toàn thân, tựa như ngọn lửa bốc lên.
Nhưng khi ma chưởng siết chặt ngọn lửa, lập tức cảm giác bên trong không phải thân người.
Đây là một thần tướng ngọn lửa dùng bảo vật biến thành.
"Bản tọa là Trọng Diễm Ma Tôn, không biết đối diện là vị Tiên gia nào?"
Tiếng nói trầm muộn vang lên.
Mà phía dưới hố to, Nguyên Ma Kiếm Quân ngửa mặt nằm vật xuống lại không ngừng thở dốc, khi nãy lão dùng tổn thương đổi mệnh, chém thần tướng ngọn lửa kia, không ngờ ngọn lửa thần tướng lại hóa thành hai ánh lửa, suýt nữa thiêu đốt lão.
Cũng may Trọng Diễm Ma Tôn kịp thời xuất thủ, cứu tính mạng của lão.
Nhưng nghe lời Trọng Diễm Ma Tôn nói thì trong lòng vị Nguyên Ma Kiếm Quân này vẫn không khỏi có chút lo sợ.
Khi nãy thần tướng ngọn lửa lại không phải chân thân của một vị đạo môn cao nhân nào đó, mà là bảo vật của một vị Tiên gia nào đó biến thành sao?
Cũng tức là nói, lúc trước đấu pháp, lão lại tranh đấu cùng một vị có tu vi tương đương với Thi Giải Tiên, nhưng mà có được bản lĩnh Tiên gia sao?
"Trọng Diễm Ma Tôn?"
Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh mà lạnh nhạt chậm rãi vang lên, nói ra: "Vị lần trước tiến đánh nơi này đâu rồi?"
Sau khi tiếng nói lạnh nhạt này vang lên, chỉ thấy một đạo nhân chầm chậm bước lên trời.
Đạo nhân này diện mạo như thanh niên, thần sắc lạnh nhạt, khí tức phiêu nhiên như tiên, rõ ràng là Địa Tiên Chính Nhất.
❖ ❖ ❖
Thình thịch!
Hai tay Vân Song đạo nhân kết ấn, đánh về phía trước.
Có vị trưởng lão ma đạo bị thủ ấn đánh thành mảnh vỡ, máu tươi bắn ra như sương mù.
Vậy mà lúc này, hắn lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Nhưng âm thanh lại hoàn toàn khác biệt cùng suy nghĩ lúc trước của hắn.
Đây là Tổ sư Chính Nhất của bản môn.
Thế nhưng lúc này xuất hiện, không phải nên là giọng nói của U Minh Chân Quân Tô Đình sao?
" Xảy ra chuyện gì?"
Vân Song đạo nhân nhìn lên trên đỉnh đầu.
Chỉ thấy bóng người trên bầu trời mặc đạo y, vẻ mặt lạnh nhạt, ngũ quan tuấn tú, hắn không che giấu khí tức, đương nhiên đó là Địa Tiên Chính Nhất của bản môn.
"Hẳn là Tô Chân Quân không muốn bại lộ thân phận, giả vờ bản môn Địa Tiên?"
"Nhưng vì sao hắn lại muốn làm như vậy?"
❖ ❖ ❖
Trên trời cao.
Đột nhiên ở trong bóng tối có một con mắt mở ra, treo ở không trung như mặt trăng.
Trong ánh mắt kia lấp lóe quang mang, cực kì âm trầm khó dò.
"Địa Tiên Chính Nhất?"
Trọng Diễm Ma Tôn nói ra: "Ngươi đánh trọng thương tân tôn, mà chính ngươi cũng bị thương phải trở về sơn môn tu dưỡng, xem ra là cố ý thả ra tin tức... Là muốn ẩn giấu ở đây, chờ cao nhân của Ma tông ta xuất thủ sao?"
Chính Nhất chậm rãi nói ra: "Ma đạo giảo quyệt, cần chuẩn bị mọi việc không thể lộ ra ngoài, ta chỉ tương kế tựu kế thôi."
Trọng Diễm Ma Tôn cười ha ha, nói ra: "Hay cho câu tương kế tựu kế, vốn cho rằng kiếm lời được một vị Thi Giải Tiên của đạo môn ngươi, không ngờ lại suýt nữa mất cả vị đệ nhất Ma Quân này."
Vẻ mặt Chính Nhất băng lãnh, nói ra: "Không phải suýt nữa mất Ma Quân đệ nhất, mà là Ma Quân đệ nhất của ma tông ngươi, hôm nay nhất định sẽ vẫn lạc ở đây, bao gồm cả một bộ ma thân này của Trọng Diễm Ma Tôn ngươi!"
Trọng Diễm Ma Tôn cười lạnh nói: "Chính Nhất, khẩu khí của ngươi thật lớn, đã muốn tru sát Nguyên Ma Kiếm Quân, mà còn muốn diệt cả cỗ ma thân này của bản tọa sao? Dù thân thể của bản tọa phân hoá, nhưng mỗi một bộ đều không thua gì Tiên gia, nhất là một bộ này, chính là một bộ mạnh nhất trong ba bộ ma thân..."
Trong đôi mắt kia lộ ra vẻ khó tả ý vị, yếu ớt nói: "Ngươi từng là trích tiên, lại bị Đạo Tổ mê hoặc, tự hủy căn cơ, dừng ở cảnh giới này tám trăm năm, còn không bằng bản tọa, còn bị hậu bối Cát Chính Hiên vượt qua... Cùng là trích tiên mà căn cơ của ngươi bị hủy hết, mấy trăm năm dừng bước không tiến, mà Cát Chính Hiên mới tu hành mấy chục năm, đã hơn xa ngươi tích lũy ngàn năm, hắn đã là hạng người Chân Tiên."
Vẻ mặt Chính Nhất vân bình thản, không hề bị ảnh hưởng.
Trọng Diễm Ma Tôn nói ra: "Ngươi là trích tiên, lại tự hủy căn cơ Tiên Đạo, bây giờ cũng thành trò cười của chính đạo... Trong lòng ngươi bất mãn, trong lòng ngươi không phục, càng có thật nhiều không cam lòng, ví dụ như đối với Cát Chính Hiên là kẻ cái sau vượt cái trước, ví như đối với tổ sư đạo môn cao cao tại thượng kia, trong lòng ngươi tràn đầy phẫn uất khó tả, nhưng ngươi lại là chân truyền của Thủ Chính Đạo Môn, ngươi không thể vượt qua quy củ, không thể bóp chết Cát Chính Hiên, không thể bất kính với tổ sư đạo môn, nhưng ngươi cần gì phải thế chứ?"
Vẻ mặt Chính Nhất không thay đổi, chỉ nói: "Nói nhiều như vậy, là muốn dùng những lời này để khuyên ta gia nhập ma đạo sao?"
Trọng Diễm Ma Tôn chậm rãi nói ra: "Gia nhập ma đạo, ngươi có thể không kiêng nể gì cả, sẽ không còn không cam lòng như thế, ngươi vốn là nhân vật có thể tự hủy tiên thiên đạo thể, trong lòng vốn không thiếu suy nghĩ phá hư quy củ."
Theo từng lời nói, ở bốn phương tám hướng mơ hồ có ma khí bay về phía Chính Nhất.
Chỉ cần lời nói của hắn có thể làm cho tam cảnh của Chính Nhất xuất hiện sơ hở, dù là một tia một sợi, như vậy ma khí có thể xuất hiện tác dụng quan trọng.
Dù không thể để Chính Nhất nhập ma luôn, nhưng Chính Nhất cũng không còn thuần túy là Tiên gia đạo môn.
Thình thịch!
Quanh người Chính Nhất đột nhiên dâng lên một tầng tiên quang.
"Ngươi sai rồi."
Vẻ mặt Chính Nhất vẫn rất y nguyên bình thản, nói ra: "Đường là tự chọn, mỗi người sẽ có con đường riêng, không có người nào có thể oán trời trách đất, thương thiên cũng được, trích tiên cũng được, ta vốn không oán hận... Ngươi không đúng, ma khí của ngươi cũng vô dụng."
"Thôi được."
Trọng Diễm Ma Tôn bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói ra: "Đã như vậy, ngươi cũng nên vẫn lạc vào hôm nay."
Âm thanh trầm muộn dừng lại một chút, quát: "Tân tôn!"
Ánh mắt Chính Nhất bỗng nhiên ngưng trọng.
Bầu trời đột nhiên vỡ ra.
Ma diễm bốc lên, một người cầm đao bước ra.