Chương 914 Ma tông xâm phạm
Trong đêm tối mênh mông.
Ma khí ngút trời, hóa thành mây đen.
Mây đen ngập đầu, che lại ánh trăng, che cả sao trời.
Đồ chúng Ma đạo ẩn trong bóng đêm, lộ ra vẻ cao thấp không đều, có cao thấp mập ốm, cũng có mỹ mạo hoặc xấu xí, quần áo khác nhau, pháp bảo khí vật cũng đều khác biệt, thần sắc cũng không giống nhau, hoặc là cười tà, hoặc là băng lãnh... Chỉ có trong ánh mắt thì đều là lộ ra vẻ không kiêng nể gì cả.
Một người đi đầu có diện mạo như lão giả, tay cầm một mâm trắng, trên lưng có một thanh kiếm, nhìn về phía trước.
"Giờ Dần đã đến."
Lão giả vung về phía trước.
Đồ chúng Ma đạo lặng yên đi, tựa như thủy triều im ắng, dần dần tràn ra khắp nơi.
Sau một lát, mới có trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn cảm giác được biến hóa, chém ra nhất kiếm, chém được ba tên đồ chúng ma đạo, tiếng kiếm rít lên, cảnh báo đám người.
"Phá!"
Trong lòng lão giả kia biết có biến, lập tức đánh xuống một chưởng.
Vị k đạo sĩ cấp Dương Thần kia bị một chưởng này đánh thành tro tàn.
Vị lão giả này có khí tức cao hơn tầng chín, đột nhiên càn quét ra, áp bách bát phương.
Chư vị trưởng lão đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu đè ép một tòa núi cao, khiến trái tim đập nhanh đến mức không thể thở nổi, khi xuất kiếm dường như cũng trì hoãn một chút.
Trong nháy mắt này, lập tức có không ít trưởng lão cùng đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn bị thiệt lớn.
❖ ❖ ❖
Ầm ầm!
Đột nhiên có một tia lửa vọt lên tận trời!
"Cái gì?"
Trong lòng lão giả run lên.
Ánh lửa kia bay lên trời, chiếu rọi ngàn dặm.
Phàm là nơi ánh lửa chiếu rọi, pháp lực chính thống đạo môn của Thủ Chính Đạo Môn đã có thể vận chuyển không ngại.
Nhưng lực lượng âm tà của đồ chúng ma đạo lại giống như bị áp chế cực lớn.
Bụp!
Ánh lửa ở trên không huyễn hóa, lập tức biến thành một bóng người.
Người này cao tới trăm trượng, toàn thân là hỏa diễm thiêu đốt, khí tức cuồn cuộn, hừng hực hết sức, con mắt nhìn xuống tới, ngọn lửa trong đôi mắt \ bốc lên, quát: "Người tới là vị Ma Quân nào?"
❖ ❖ ❖
"Đây là?" Trên mặt Vân Song đạo nhân lộ ra vẻ kinh ngạc.
" Ngũ Hành giáp Chính Tiên Đạo." Tô Đình nói ra: "Đây là thần tướng giáp, dùng pháp môn thần tướng giáp thi triển, cao nhất là có thể thi triển ra bản lĩnh có thể so với Bán Tiên, nhưng ta dùng pháp lực Tiên gia thi triển thì có thể vượt qua giới hạn tầng chín, có thể địch lại Thi Giải Tiên, không thua gì Ma Quân."
Ngũ Hành giáp này vốn dùng chất liệu bất phàm, không thua gì tiên bảo.
Dựa vào lời Đạo Huyền tiên ông nói thì uy năng chân chính của Ngũ Hành giáp đủ để có thể so với cấp độ Tiên gia.
Nhưng vì bí thuật của Chính Tiên Đạo không thể tuỳ tiện truyền ra ngoài, cũng chỉ có thể để Tô Đình tự mình lĩnh ngộ.
Dù đến nay Tô Đình vẫn không tốn hao quá nhiều tâm tư lên Ngũ Hành giáp, nhưng hắn dùng pháp lực cấp độ Tiên gia đỉnh phong để thi triển Ngũ Hành giáp, cũng đủ để hiển hóa ra ngọn lửa thần tướng, có tu vi như Thi Giải Tiên.
"Sao Chân Quân không tự mình xuất thủ, bắt giữ hắn?"
"Sau một lát, ngươi sẽ hiểu rõ."
❖ ❖ ❖
Trên không trung.
Thần tướng bằng ngọn lửa cao chừng trăm trượng, tỏa ra ánh sáng ngàn dặm.
Ngay cả lão giả kia cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Tôn giá là người nào."
Lão giả này trầm giọng nói: "Lúc trước lão phu chưa từng cảm giác được một vị cao nhân như thế, càng không ngờ chi viện của Thủ Chính Đạo Môn lại đến nhanh chóng như thế..."
Lần trước có Ma Tôn xuất thủ, gần như đã quét ngang sạch sẽ, đánh ra một con đường có thể cho phép đồ chúng ma đạo lần lượt tiến vào Trung Thổ, nhưng lại dẫn xuất Địa Tiên Chính Nhất ra tay.
Cuối cùng Ma Tôn liều mạng trọng thương, cũng khiến Địa Tiên Chính Nhất bị thương.
Trước đây không lâu, không biết tại sao, Chính Nhất bỗng nhiên trở về sơn môn.
Mà nơi đây người có đạo hạnh cao nhất là mười ba vị trưởng lão cấp độ Bán Tiên.
Nghe nói bây giờ Thủ Chính Đạo Môn lại điều động một nhóm trưởng lão cùng đệ tử đến, một khi Thủ Chính Đạo Môn lại có trưởng lão đến tận đây, như vậy Ma tông muốn công phá nơi đây, sẽ càng gian nan.
Chính là bởi vậy, tối nay mới có chuyện lão dẫn đầu đồ chúng, trước khi tiếp viện của Thủ Chính Đạo Môn đến, lấy bản lĩnh có thể so với Thi Giải Tiên của đạo môn, có thể bình định hơn mười vị Bán Tiên Thủ Chính Đạo Môn.
Không ngờ lúc này mới xuất thủ, đã có một cự nhân toàn hỏa diễm không thua gì mình đột nhiên xuất hiện.
Điều này không khỏi khiến trong lòng của hắn có chút nặng nề, xem ra Thủ Chính Đạo Môn cũng đã sớm chuẩn bị.
"Lão phu chính là một trong thập đại Ma Quân, đệ nhất Ma Quân."
Lão giả lấy trường kiếm phía sau, tay trái cầm mâm trắng, trầm giọng nói: "Ngươi là người phương nào?"
❖ ❖ ❖
"Hóa ra là hắn."
Lúc này Vân Song đạo nhân mới chợt hiểu, nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Lão giả này vốn là một vị Đại chân nhân tầng tám ở Trung Thổ, vốn có họ Tần, danh xưng thần kiếm, về sau rơi vào ma đạo, tu thành cấp độ Bán Tiên, là một trong thập đại Ma Quân, xếp hạng thứ ba- Nguyên Ma Kiếm Quân..."
Tô Đình nhíu mày nói ra: "Năm đó Ma Quân đệ nhất đeo mặt nạ bị ta giết chết, hắn lại có thể vượt qua Ma Quân thứ hai, trở thành Ma Quân đệ nhất?"
Vân Song đạo nhân nhẹ gật đầu, nói ra: "Lúc này xem ra thì đúng là như thế."
Tô Đình cười đắc ý, nói ra: "Liên tiếp hai vị Ma Quân xem ra đều muốn dâng lên trên tay Tô mỗ."
❖ ❖ ❖
Oanh!
Thần tướng ngọn lửa không nhiều lời, đưa tay nhấn một cái.
Lửa cháy hừng hực hóa thành biển lửa, nhào tới lão giả kia.
Vẻ mặt Nguyên Ma Kiếm Quân không thay đổi, nâng mâm trắng lên một chút, ngăn cản trên đỉnh đầu.
Ngọn lửa rơi xuống, đốt diệt hết cỏ cây núi đá xung quanh lão.
"Chém!"
Nguyên Ma Kiếm Quân rút kiếm ra, bổ lên phía trên trời.
Bầu trời bỗng nhiên vỡ ra!
Thần tướng ngọn lửa kia phải khó khăn lắm mới né qua.
Kiếm mang lăng lệ nhanh chóng, đúng là làm người khó lòng phòng bị.
"Nứt!"
Mâm trắng trên đỉnh đầu Nguyên Ma Kiếm Quân chống lại ngọn lửa, vọt lên tận trời, xông thẳng tới thần tướng ngọn lửa.
Trong chớp mắt, biển lửa kia bỗng nhiên thu lại.
Ánh lửa đầy trời lập tức biến mất, bầu trời trong nháy mắt đã đen xuống.
Một kiếm của Nguyên Ma Kiếm Quân thất bại.
Nhưng một tia lửa nhưng từ bầu trời trong nháy mắt rơi xuống, tựa như một đạo lưu tinh vạch phá bầu trời.
Lúc trước thần tướng ngọn lửa chưa từng biến mất, mà là từ cự nhân trăm trượng, hóa thành một người cao hơn một trượng, cho nên bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, giống như biến mất.
Thừa dịp quang mang cùng hắc ám giao thoa, ánh mắt chưa thích ứng trong nháy mắt.
Thần tướng ngọn lửa đột nhiên rơi xuống, một quyền đánh thẳng tới Nguyên Ma Kiếm Quân.
Nguyên Ma Kiếm Quân biến sắc, mâm trắng từ đỉnh đầu rơi xuống, ngăn ở ngực.
Oanh!
Một quyền này đập vào mâm trắng!
Mâm trắng bắn ra một luồng sáng.
Nhưng quang mang lại ảm đạm xuống!
Nắm đấm tràn ngập ngọn lửa chống lại h mâm trắng, đặt ở lồng ngực Nguyên Ma Kiếm Quân!
Phù!
Nguyên Ma Kiếm Quân phun ra một miệng máu, tựa như một đạo lưu tinh, lập tức ngã trên mặt đất.
Tiếng vang ầm ầm!
Mặt đất hiện ra một hố to, bụi mù lượn lờ!
Mà trong hố lớn chỉ có một đạo kiếm quang, lấp lánh bắn ra!
Kiếm quang lướt qua chân trời!
Thần tướng ngọn lửa kia lập tức cứng đờ, bị từ đó chặt đứt!
Trong nháy mắt này, tất cả dường như đã yên tĩnh trở lại.
Đám người đạo môn đang tranh đấu cùng đồ chúng Ma tông ở bốn phương tám hướng đều nhìn về phía bầu trời.
Cự nhân hỏa diễm của Đạo môn thua với đệ nhất Ma Quân của ma tông?
Trong chớp mắt, đồ chúng Ma tông đều trở nên phấn chấn, mà trưởng lão đệ tử đạo môn dù có tâm tính kiên nghị, nhưng cũng không khỏi hơi dao động một chút, trong lòng biết cự nhân hỏa diễm kia bại, thì người trong Đạo môn ở nơi đây không khác gì lâm vào tuyệt cảnh, lập tức dần dần sinh tuyệt vọng.
Tâm cảnh biến hóa khiến sĩ khí cũng thay đổi, thường sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn.
Đạo môn đệ tử trong nháy mắt lâm vào bại cục.
Chỉ là ngay lúc này.
Thần tướng ngọn lửa bị chém làm hai đoạn kia lại hóa thành hai ngọn lửa hết sức hừng hực.
Ngọn lửa nhào xuống Nguyên Ma Kiếm Quân trong trong hố lớn.
Liệt diễm cuồn cuộn, thiêu đốt hết mọi thứ.
"Thật sự là mất mặt."
Đúng lúc này, lại có một tiếng nói nặng nề chậm rãi vang lên.
Có một bàn tay đen nhánh to lớn ngăn tại phía trên hố to, trong lòng bàn tay hướng lên.
Hai ngọn lửa rơi vào trong bàn tay này.
Chợt cự chưởng đen nhánh thoáng siết lại.
Hai ngọn lửa đã bị hắn giữ lại trong lòng bàn tay.
"Hóa ra không phải chân thân, chỉ là bảo vật biến thành sao?"