Chương 918 Trảm Ma Tôn
Dưới đại trận.
Hai vị Tiên gia, hai ma đầu.
Khí cơ giao cảm, khiến người tu hành xung quanh đều vô cùng hồi hộp.
"Chiến quyết, phòng ngừa tác động đến đạo nhân phía dưới."
Chính Nhất nói một tiếng như vậy, thân hóa thành kiếm quang, dẫn tới tinh huy đầy trời, lập tức nhào tới phía trước.
Kiếm phá hư không, chớp mắt đã tới.
Tân tôn hơi biến sắc mặt, trường đao đầy ma diễm bổ tới.
Mà ở bên này, Tô Đình cũng không vội vàng, trên đỉnh đầu treo một viên minh châu, mà tay trái cầm Trấn Ngục thần đao, tay phải thì lại sờ tay vào ngực.
"Trọng Diễm Ma Tôn, hơn mười năm không thấy, Tô mỗ cũng có chút nhớ ngươi."
"Bản tọa có thể đối ngươi không có nửa phần tưởng niệm, chỉ nghĩ lấy đời này sẽ không tiếp tục cùng ngươi gặp lại." Trọng Diễm Ma Tôn trầm ngưng đạo.
"Đáng tiếc duyên phận giữa chúng ta cực sâu, ngươi muốn tránh Tô mỗ cũng không dễ dàng."
Tô Đình nhìn về phía bên kia, thế công của Chính Nhất cực kì lăng lệ, ma đao của tân tôn đúng là rất lợi hại, nhưng cũng khó mà chống đỡ được.
Bàn về xuất thân, Chính Nhất chính là chân truyền của Thủ Chính Đạo Môn; bàn về thiên tư, hắn từng là trích tiên; bàn về tư lịch, hắn đã tu hành gần ngàn năm, còn lâu hơn cả Tô Quan Nhi.
Tân tôn căn bản không thể là đối thủ của Chính Nhất.
Hiện tại đã qua ba chiêu.
Tân tôn gần như không chống đỡ được.
Trọng Diễm Ma Tôn hơi biến sắc mặt, nhưng lại e ngại Tô Đình nên không thể ra tay tương trợ.
"Nghe nói Trọng Diễm Ma Tôn có ba bộ ma thân, chính là có ba tính mệnh."
Tô Đình cười nói ra: "Nhưng Tô mỗ rất muốn biết nếu ngươi bị diệt đi ma hồn thì một bộ ma thân khác, còn có thể sống sót sao?"
Hai con ngươi Trọng Diễm Ma Tôn đột nhiên trợn tròn.
Quang mang đột nhiên nổi lên, chiếu rọi bát phương.
Trong tay hắn bỗng nhiên lấy ra một vật, tựa như bảo kính, chiếu về phía trước.
Trong chớp mắt, minh châu trên đỉnh đầu Tô Đình đột nhiên bắn ra vầng sáng.
Vầng sáng màu trắng lập tức lan rộng ra.
Đó cũng không phải vầng sáng, mà là âm thanh.
Âm thanh của Long Tượng chấn nhiếp bát phương.
Tiếng như bạch quang, càn quét mọi chỗ lòng người rơi vào mê mang, suy nghĩ trống rỗng.
Dù cho là cự phách ma đạo như Trọng Diễm Ma Tôn cũng không khỏi run rẩy một cái.
Nhưng sau một khắc, hắn vận chuyển ma hồn, đã lập tức khôi phục lại.
Chỉ là ở trước mắt, Tô Đình đã đánh đến.
Một đao từ trên trời rơi xuống.
Lôi đình kèm theo ánh đao.
Ánh đao lớn trăm trượng, lôi đình cuồn cuộn, xé rách thương khung, bổ xuống.
Đao thế mạnh mẽ, uy lực lăng lệ, không thể chống cự.
Ba một tiếng!
Mặt kính bảo vật vừa lấy ra bị một đao kia bổ trúng.
Một đao tràn ngập lôi đình thần uy cũng không thể chém vỡ bảo bối này.
Chỉ là bảo vật mặt kính này xuất hiện vô số vết rạn như mạng nhện.
Trọng Diễm Ma Tôn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vẫn còn nghĩ mà sợ.
Chỉ là đúng lúc này, đao quang vừa thu lại, lại nghe được một giọng nói.
"Mời bảo bối hiện thân."
Trong lòng Trọng Diễm Ma Tôn run lên, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tô Đình đứng trước một mặt hồ lô, bên trên hồ lô tỏa ra hào quang, cao chừng ba trượng, bên trên có một linh vật, có đủ mặt mày, sau lưng mọc hai cánh, đang đối diện với chính mình.
Oanh!
Trọng Diễm Ma Tôn chỉ cảm thấy đầu lâu bỗng nhiên không còn, suy nghĩ lập tức trống không.
Trong chớp mắt, ma hồn không bị diệt kia của hắn lập tức tán loạn.
"Mời bảo bối quay người!"
Tô Đình thi lễ.
Linh vật phía trên đường sáng lập tức chuyển ba vòng.
Ma thân trăm trượng của Trọng Diễm Ma Tôn đột nhiên quỳ xuống, đầu lâu rơi xuống bụi bặm.
Chỉ nháy mắt, sinh cơ tịch diệt.
❖ ❖ ❖
Cùng lúc đó.
Tinh quang pháp kiếm của Chính Nhất xuyên thấu tân tôn.
Ma đao vỡ vụn!
Ma diễm tiêu tán!
Đầu lâu tân tôn bị đâm thấu!
Ma hồn cũng vẫn diệt theo!
Hắn quay đầu đi, chỉ thấy Trọng Diễm Ma Tôn quỳ xuống đất, đầu lâu lớn như căn phòng rơi xuống, đầu thân phận cách.
Chính là vị Tổ sư của Thủ Chính Đạo Môn này cũng không khỏi lộ ra ánh mắt ngưng trọng.
Hắn dùng bảy chiêu pháp kiếm mới có thể đâm xuyên tân tôn rồi tru sát.
Nhưng Tô Đình cùng Trọng Diễm Ma Tôn, đầu tiên là nói chuyện một trận rồi mới là xuất thủ.
Giờ khắc này, hắn tru sát tân tôn, Tô Đình chém xuống Trọng Diễm Ma Tôn, lại hoàn thành cùng thời khắc đó.
Đây là chuyện quả thực không thể tưởng tượng nổi.
"Chính là Chân Tiên xuất thủ, cũng chưa chắc có thể vừa đối mặt đã tru sát Trọng Diễm Ma Tôn ở đây."
Chính Nhất thở dài một tiếng, nói ra: "Bản lãnh của ngươi đã là cao hơn ta."
Tô Đình cười cười, thu Trảm Tiên Phi Đao, nói ra: "Tiền bối quá khiêm tốn, ở cấp độ ngang nhau, bản lãnh của ngươi chưa hẳn đã kém hơn ta, chỉ là ngươi chỉ dự định xuất kiếm mà thôi."
Đối với Chính Nhất đã từng là trích tiên này, Tô Đình cũng biết không ít.
Năm đó Chính Nhất cũng có bản lĩnh đấu pháp hơn xa người khác khi cảnh giới ngang nhau, nhưng chỗ dựa của hắn cũng không phải là pháp kiếm.
Mà trong chín trăm năm qua, Chính Nhất cầm kiếm mà đi, chưa từng thất bại.
Nhưng Tô Đình cũng không cho rằng hắn sẽ từ bỏ bản lĩnh am hiểu nhất của mình để đổi dùng pháp kiếm.
Chỉ có thể nói tình thế mà Chính Nhất đối mặt chỉ cần dùng kiếm là có thể bình định.
Có lẽ lúc trước Tô Đình khoanh tay đứng nhìn, hắn lấy một địch hai, sẽ thi triển ra bản lĩnh chân chính.
"Bảo vật khi nãy của ngươi thật hung lệ."
Chính Nhất thu pháp kiếm, lãnh đạm nói ra: "Đó chính là bảo vật mà ngươi dùng để thí tiên đồ thần?"
Tô Đình sờ lên ngực, cười nói: "Ta nói không phải, ngài cũng không tin nhỉ?"
Cả người Chính Nhất hạ xuống, trầm giọng nói: "Bảo vật này quá mức hung lệ, có thể tổn hại tới đạo lý thiên địa, để trảm ma là tốt nhất, nhưng đối mặt với tiên thần khác, tốt nhất là không cần."
Tô Đình giang tay ra, nói ra: "Vậy thì phải xem đối phương có bản lĩnh như thế nào, không cần dùng bảo vậy mà có thể thủ thắng, Tô mỗ tự nhiên là nguyện ý... Giả sử như không cần bảo vật này, mà ta có nguy hiểm đến tính mạng, trong tình hình như thế, dù là tổn hại tới đạo lý thiên địa, phá hư trật tự tam giới, ta cũng bất chấp."
Chính Nhất nhìn hắn một cái, nói ra: "Ngươi muốn tự vệ, ta không trách ngươi, nhưng phá hư trật tự tam giới, ta sẽ không đứng ngoài quan sát."
Tô Đình cười một tiếng, nói ra: "Vẫn nên đi cứu ngươi nhóm chân truyền của Thủ Chính Đạo Môn đi."
Khi nãy âm thanh từ Long Tượng nguyên châu tản ra đã chấn nhiếp bát phương, khiến lòng người rung động, suy nghĩ trống không.
Mà dù sao đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn cũng là chính thống đạo môn, an thần ngưng khí, so sớm khôi phục hơn ma đạo đồ chúng, nên là kiếm được không ít tiện nghi.
❖ ❖ ❖
Sau trận chiến này.
Ma đạo hao tổn cực lớn.
Tân Ma Tôn vẫn lạc, Trọng Diễm Ma Tôn hủy đi một bộ ma thân.
Ma Quân đệ nhất bị Vân Song đạo nhân cuốn lấy, bị Chính Nhất giết chết.
Ngoài ra, hơn tám mươi trưởng lão ma đạo cấp Dương Thần, hơn hai trăm ma đạo đồ chúng đều chết ở đây.
" Tiên gia đạo phái bình thường cũng chỉ có nội tình như thế."
Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, thầm nghĩ: "Cho dù là Trung Nguyên Các ở Đông Hải cũng không có nội tình này... Một trận chiến này, nội tình đủ để diệt tông phái nhất lưu, có lẽ ma đạo hao tổn cũng có chút nặng nề."
Đối với chuyện này Tô Đình coi như hài lòng.
Mưu đồ này, kỳ thật không phải kế hoạch của hắn, mà là Chính Nhất quyết định.
Bởi vì Tô Đình phụng mệnh của Thiên Đình, trấn thủ Trung Thổ, bây giờ lại nhận lấy đại quyền trù tính chung để các tông chống cự ma đạo, Chính Nhất mới báo việc này cho hắn.
Lần này lấy Chính Nhất làm mồi nhử, dùng những trưởng lão đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn làm mồi nhử, là Thủ Chính Đạo Môn hắn tự quyết định mưu kế, Tô Đình cũng không có cự tuyệt.
Thậm chí hắn còn muốn để hai vị Ma Tôn cầu cứu, có lẽ có thể dẫn xuất Tô Quan Nhi.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể dẫn dụ Tô Quan Nhi.