← Quay lại trang sách

Chương 925 Kế trong kế (2)

Trong tầng mây, truyền đến tiếng cười của Ma Quân kia.

"Dùng mạng của ta để đổi lấy tính mệnh huynh trưởng Tín Thiên Ông của ngươi, thật sự là vinh hạnh đến cực điểm."

Ma Quân nói ra: "Đây chính là huynh trưởng của U Minh Chân Quân, lại là phụ thân của vị thần nữ ở Nguyên Phong Sơn, tuy rằng tu vi của ông ta không bằng ta, nhưng mạng của ông ta đối với các ngươi thì hẳn là trân quý hơn ta?"

Hạng người ma đạo căn bản không có trật tự quy củ gì, càng không có suy nghĩ liên quan tới tính mệnh sang hèn gì.

Bởi vậy trong lời nói của hắn, tràn đầy vẻ châm chọc.

Tô Đình tựa như không phát hiện ra, chỉ nói: "Tính mạng của ngươi đúng là không quý bằng ông ấy."

Ma Quân cười nhạo thanh âm, nói ra: "Quả là thế, như vậy Chân Quân phải nhanh lên, ông ta lâm nguy ở ngoài biển, cách nơi này hơn nghìn dặm, chưa hẳn đã chịu đựng được một nén nhang, e rằng chỉ đối mặt ba năm nhịp thở đã bị ba vị sư huynh của ta giết chết. Nếu ngài muốn đánh tan tiên bảo này, còn phải nửa canh giờ, sẽ không kịp đâu..."

Tô Đình hừ lạnh một tiếng, lập tức vung tay áo.

Chỉ gặp hắn vận chuyển pháp lực, hình thành một màn chắn, che đậy nơi đây.

Tầng pháp lực Tiên gia này cực kì hùng hậu, có thể chịu được ba canh giờ, cho dù là Ma Quân xuất thủ, nhất thời một chốc cũng khó có thể đánh vỡ.

"Chân Quân vẫn là rất suy nghĩ vì bọn hắn nha."

"Bớt nói lời vô ích, Tô mỗ nhớ kỹ ngươi, lần sau hữu duyên gặp lại, Tô mỗ nhất định sẽ đưa ngươi đi gặp Thượng Minh Âm Thiên Tử."

Tô Đình nghiêng đầu nhìn về phía Trần trưởng lão, nói ra: "Trong vòng ba canh giờ, tầng pháp lực này vẫn còn, hắn không thể phá vỡ, ngươi hãy giết hết đám ma đạo đồ chúng kia, trong vòng ba canh giờ, bản Chân Quân sẽ trở về."

Trần trưởng lão nhẹ gật đầu, liếc Ma Quân kia một cái, rồi nhấc lên pháp kiếm, trong lòng đầy sát cơ, giết tới phía dưới.

"Ngươi rất không tệ."

Tô Đình nói ra: "Có loại không muốn đi."

Ma Quân cười ha ha, nói ra: "Chân Quân còn tưởng là bản tọa là đứa bé ba tuổi sao?"

Tô Đình lập tức phất tay áo, bay về phía đông bắc, bắn lên vân quang, dùng pháp lực của tiên thần, chỉ khoảnh khắc tiến đến.

❖ ❖ ❖

"Kiếm trảm tam giới!"

Tín Thiên Ông cầm pháp kiếm, chém ra kiếm quang.

Sắc mặt ông ngưng trọng, tràn ngập sát cơ.

Nhưng ma trận cực kì vững chắc, ông đúng là không thể xé mở.

Mà tam đại Ma Quân bên ngoài vây ông ở nơi đây, nhưng không trực tiếp hạ sát thủ, giống như muốn mượn nhờ ma trận để luyện hóa ông.

Thậm chí dùng ngôn ngữ dẫn dụ ra nỗi bất bình trong lòng của ông, lại rót vào ma khí, giống như dự định cưỡng ép để ông rơi vào ma đạo.

Mà sở dĩ Ma tông cường đại như thế, thủ đoạn như vậy cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất.

Trong chớp mắt, trong lòng Tín Thiên Ông quả thực lóe ra vô số suy nghĩ không cam lòng.

Ví dụ như đối với Tô Đình, trong lòng ông vốn đã mang oán hận.

Nếu không phải vì tiểu tử này lập kế hoạch, sao ông lại mạo hiểm như thế?

Bây giờ mạo hiểm, Tô Đình còn không thể kịp thời đuổi tới, khiến tính mệnh của ông rơi vào trong nguy cục như thế.

"Hỏng bét, thủ pháp của đám ma đạo này thật đúng là lợi hại."

Tín Thiên Ông hơi nhắm mắt, trong mi tâm có một tia khí tức mát mẻ.

Đây là Tô Đình dùng đại pháp lực, lấy ra một tia ánh trăng từ Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan trong cơ thể mình, truyền vào cơ thể Tín Thiên Ông, có thể bảo vệ tâm thần bản thân, không bị ma đạo quấy nhiễu.

Dù một tia ánh trăng này ở trên người Tín Thiên Ông chỉ là nước không có nguồn, nhưng giờ khắc này, đối với ông lại không thua gì cọng rơm cứu mạng.

"Tín Thiên Ông, ngươi một lòng tu đạo, lại bị Thiên Phạt, bây giờ rơi xuống tình cảnh như thế..."

Giọng noi của Ma Quân như hồng chung, chầm chậm nói ra, tràn ngập ý vị khiến lòng người thay đổi.

Tín Thiên Ông ở trong ma trận, bị tam đại Ma Quân luyện hóa, cũng chỉ có thể cố gắng mượn nhờ một tia ánh trăng của Tô Đình để duy trì bản tính, nhưng cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, có chút táo bạo bất an.

Nhưng ông nghe một lúc, lại đột nhiên thấy yên tĩnh khó tả.

Giống như tam đại Ma Quân đã biến mất không thấy.

"Cái gì?"

Tín Thiên Ông mở to mắt, tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Tam đại Ma Quân đã thật sự biến mất không thấy, ma trận chỉ tự vận chuyển, không còn ba cỗ ma lực luyện hóa ông, cũng không có những lời nói không ngừng kích động sự không cam lòng trong lòng của ông nữa.

"Chuyện này là sao đây?"

Tín Thiên Ông chăm chú nhíu mày,

Trong lòng có không hiểu.

Lúc này tam đại Ma Quân đã vây khốn ông, mượn nhờ ma trận để luyện hóa ông.

Đây là cục diện thật tốt, lại kiên trì một thời gian nữa cũng đủ để ông vạn kiếp bất phục.

Nhưng trong tình huống thật tốt này, tam đại Ma Quân lại đồng thời biến mất không thấy gì nữa.

Vẻ không hiểu cùng mê hoặc trong khoảnh khắc bị một cái tên đánh nát.

"Tô Đình."

❖ ❖ ❖

Sau một lát.

Phía tây nam.

Có một đạo độn quang trong chớp mắt đã tới, gần như xuyên qua hư không, so với Bán Tiên giỏi về cưỡi gió còn nhanh rất nhiều.

Chỉ thấy đạo độn quang này dừng lại, hiển lộ nguyên thân, rõ ràng là một thiếu niên, chính là Tô Đình.

"Ngươi còn biết đến?"

Tín Thiên Ông tức giận nói: "Lão phu suýt nữa đã ngã xuống, sắp chịu đựng không nổi, ta đang muốn lấy tín vật gọi ngươi tới... Nếu chậm một chút nữa, chỉ sợ ta đều bị để bọn hắn dẫn vào ma đạo rồi."

Tô Đình thở ra một hơi, nói ra: "Ta vừa nhận được tin tức, lợi dụng độn quang cấp độ tiên thần chạy đến, cũng không tính chậm. Mà tam đại Ma Quân kia đâu, sao không thấy bóng dáng?"

Tín Thiên Ông nói ra: "Vừa rồi, tam đại Ma Quân còn đang hợp lực luyện ta, đồng thời dùng ngôn ngữ kích ta, chỉ trong trong nháy mắt đã biến mất không thấy, hay là vì phát hiện ngươi đã đến a?"

Tô Đình gật đầu nói ra: "Có lẽ là như thế, tam đại Ma Quân này bị uy danh của ta dọa sợ, sợ ta đuổi tới nơi đây, đồng thời chém giết bọn hắn, bởi vậy mới vội thối lui."

Tín Thiên Ông thở dài: "Nếu ngươi nếu nguyện ý vận dụng đại thần thông, tam đại Ma Quân cũng trốn không thoát, nhưng lúc này là vì sao?"

Tô Đình chậm rãi nói ra: "Bọn hắn muốn kiểm tra độn quang của ta nhanh thế nào, cũng muốn kiểm tra một chút xem ta có thể tùy thời tùy chỗ hiện thân ở các nơi hay không, như vậy cứ để bọn hắn đi kiểm tra... Ba tên Ma Quân kia chỉ là tiểu nhân vật thôi."

Tín Thiên Ông trầm ngâm nói: "Ngươi chủ động để Ma tông biết được ngươi làm tiên thần, độn quang nhanh đến cỡ nào?"

Tô Đình cười nói: "Không sai, ta muốn để bọn hắn biết được, ta cũng không phải là có thể tùy ý đến một chỗ nào đó, mà là cần phi độn tới, như vậy khi bọn hắn mưu đồ bố trí sẽ cân nhắc đến tốc độ độn quang của ta, khi bố trí nhất định có thể khiến ta không kịp cứu viện. Chắc là lần trước ta liên thủ cùng Chính Nhất, khiến ma đạo thua thiệt quá lớn, không thể không cân nhắc ta phân lượng..."

Tín Thiên Ông chăm chú nhíu mày, nói ra: "Ngươi lại muốn tính toán chuyện gì?"

Tô Đình cười nói: "Không kịp, nhưng từ hôm nay về sau, ngươi có thể ổn thỏa chút."

Tín Thiên Ông hỏi: "Không cần lão phu thừa thắng xông lên nữa?"

Tô Đình cười nói ra: "Ngươi thừa thắng xông lên một lần, có thể nói là tham công liều lĩnh, lần thứ hai nếu cũng trúng kế thì là ngu xuẩn, hoặc là ngươi muốn mượn chuyện này để lập kế hoạch... Trưởng lão Bán Tiên kiệt xuất nhất của Nguyên Phong Sơn, làm sao có thể là kẻ ngu xuẩn?"

Tín Thiên Ông nghe nửa câu đầu thì giơ lên pháp kiếm, nghe tới nửa câu sau mới buông tiên kiếm xuống.

Tô Đình nói ra: "Ngươi là người thông minh, ma đạo cũng có người thông minh, kể từ hôm nay, hạng người ma đạo xâm phạm thì cố gắng chống cự, nhưng không cần truy kích."