← Quay lại trang sách

Chương 936 Xong chuyện! Thiên Cung!

Cái gì?"

Tô Đình đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Năm đó ở thời kì phong thần, phàm là hạng người thân tử đạo tiêu, hồn linh đều bị Phong Thần đài câu dẫn, sau khi chuyện phong thần xong đều được phong thành thần linh.

Sau khi Thiên Đình được thành lập, nếu Tiên gia đắc đạo ở các phương tiếp tục dừng ở phàm trần tục thế, như Cát Chính Hiên sẽ được gọi là Địa Tiên.

Mà lên trời làm quan giống như Tô Đình, nhận khí vận phúc phận của Thiên Đình, nghe Thiên Đình điều động quản hạt, chính là Thiên Tiên.

Vị tiên tổ Bạch thị ở phương tây này, bây giờ chính là Thiên Tiên, mà không phải thiên thần.

Cũng tức là nói, năm đó thời kì phong thần, hắn cũng không vẫn lạc.

Sao Đạo Nguyên Tiên Tôn lại nói tiên tổ Bạch thị đã vẫn lạc?

"Năm đó bần đạo đuổi tới, Thanh Nguyên tổ sư đã tru sát Bạch thị chi tổ."

Đạo Nguyên Tiên Tôn trầm ngâm nói: "Chỉ là về sau hắn không thành tựu thiên thần, ngược lại được phong là Thiên Tiên, đến nay bần đạo vẫn có nghi hoặc, nhưng liên quan tới việc này, ngoài bản thân bạch tổ ra thì cũng chỉ có Đạo Tổ cùng Thiên Đế, mới biết được bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

Tô Đình chau mày, đang muốn lên tiếng, tiếp tục hỏi thăm.

Nhưng mà Đạo Nguyên Tiên Tôn lại đưa tay khẽ nâng, để Tô Đình ngừng nói.

Tô Đình thấy thế, trong lòng đầy bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì nữa.

Mà Đạo Nguyên Tiên Tôn nhìn về phương tây, chợt vung tay lên một cái.

Tiên quang lập tức thu liễm.

Một đạo tiên quang xuyên vào cửu tiêu, thu nhỏ dần trên thiên khung.

"Cung tiễn Tiên Tôn."

Tô Đình thi lễ nói.

❖ ❖ ❖

Tàn cuộc sau trận chiến đã bị thiên binh thiên tướng thu dọn thỏa đáng, lại có Đạo Nguyên Tiên Tôn tới đây khắc phục hậu quả, tất cả dường như đã bình định xuống.

Chỉ là trong lòng Tô Đình lại có rất nhiều mê hoặc.

Đạo Nguyên Tiên Tôn đến cũng không hiển lộ ra bao nhiêu sát cơ hay ác ý, ngược lại sau khi thể hiện ra uy nghiêm băng lãnh lại nguyện ý giải đáp nghi vấn cho hắn, còn ban thưởng hắn một trận cơ duyên lĩnh ngộ.

Mà giờ khắc này Tô Đình vẫn đang thắc mắc về chuyện tiên tổ Bạch thị kia.

"Theo đạo lý thì hắn đã vẫn lạc, nên được phong thiên thần, sao vẫn là Thiên Tiên?"

Tô Đình thầm nghĩ: "Chuyện này không khỏi thật là đáng sợ chút."

Từ khi biết được năm đó vị tiên tổ Lâm Đông Bạch thị này ở hư không giữa hai giới tiến hành phục sát hắn, Tô Đình đã xem đối phương như cừu địc.

Đây là một vị Chân Tiên tu hành thời đại cực kỳ dài lâu, bởi vậy xưa nay Tô Đình không dám có nửa phần khinh thường kẻ này.

Trước khi đột phá trở thành Chân Tiên, Tô Đình không có suy nghĩ đòi công đạo, cho dù sau khi đột phá Chân Tiên, hắn cũng cần cẩn thận suy nghĩ.

Lúc này lại nghe được một bí ẩn như thế, trong lòng không khỏi trầm ngâm một chút.

Bí ẩn trên người tiên tổ Bạch thị tổ, ngay cả Đạo Nguyên Tiên Tôn đều không thể nhìn thấu.

Thật sự muốn nói ra thì vị Chân Tiên này có thể nói là thâm bất khả trắc.

"Mặc kệ ngươi thâm bất khả trắc cỡ nào, sớm muộn gì cunhx có một ngày, Tô mỗ sẽ chém ngươi."

Tô Đình nhìn về phương tây, nghiến răng nghiến lợi.

❖ ❖ ❖

Thình thịch!

Phía sau Tô Tân Phong, hư không đột nhiên vỡ vụn.

Chỉ thấy Tô Đình từ bên trong hư không đi ra, quan sát bốn phía một cái, phát hiện nơi này là khu vực huynh trưởng Tín Thiên Ông của hắn quản lý.

"Ngươi..."

Vẻ mặt Tín Thiên Ông thay đổi, trong ánh mắt nhìn hắn tràn đầy phức tạp chi ý.

Khi nãy đại trận ma đạo do mười hai Ma Tôn làm thủ, uy thế vô song, kinh thiên động địa.

Mà Tô Đình một mình chèo chống, khí phách hiên ngang, uy thế cũng kinh người.

Lấy sức một mình, chống lại cả Ma tông.

Dù về sau phải thối lui, nhưng cũng đủ khiến lòng người cảm thấy hết sức kinh hãi.

Nhớ lại năm đó, thiếu niên này mới bước vào tầng ba, ngưng tụ đạo ý khiến bản thân cảm thấy kinh ngạc, tình cảnh đó còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ đã là có bản lĩnh kinh người như thế.

Cho dù là gộp toàn bộ Nguyên Phong Sơn vào, sợ là cũng không có bản lĩnh bằng hắn.

Đây cũng là kỳ tài kinh thế sao?

Tín Thiên Ông buồn bã thở dài một tiếng.

Tô Đình thấy thế, lập tức hiểu rõ, cười ha ha nói: "Huynh trưởng bị đại trận Ma tông dọa, hay là bị sự kinh tài tuyệt diễm của lão đệ làm cho sững sờ?"

Tín Thiên Ông thở ra một hơi, cảm khái nói: "Là vi huynh mắt sáng như đuốc, mới có ngươi hôm nay, vừa mới thở dài là vì ta cảm thán một đôi mắt này của vi huynh, thật sự là thần nhãn đệ nhất tam giới lục đạo."

Tô Đình nghe vậy, nghiêm nghị nói ra: "Đúng như huynh trưởng nói, năm đó lão đệ mới có đạo hạnh tầng ba, ngài đã mắt sáng như đuốc, nhìn thấu tiềm lực vô tận, tiền cảnh vô lượng của lão đệ ta, lâp tức mới vào Nguyên Phong Sơn làm trưởng lão ngoại môn, thật sự muốn nói thì cũng không kém thiên nhãn của lão đệ bao nhiêu."

Tô Tân Phong đứng tại chỗ cũ, đầy mặt kinh ngạc, không khỏi đưa tay gãi gãi bên huyệt Thái Dương.

Cuối cùng hắn đã hiểu được vì sao hai vị này lại kết thành huynh đệ, quả thật là vật họp theo loài, người chia theo nhóm.

Từ trước đến nay Tín Thiên Ông trưởng lão luôn trầm ổn, hóa ra cũng là người mặt dày vô sỉ như sư tôn nhà mình.

"Sư tôn..."

Tô Tân Phong rốt cục vẫn không nhịn được hỏi: "Chuyện kia... Chiến lợi phẩm?"

Tô Đình cười ha ha một tiếng, có chút thoải mái, nói ra: "Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám là một người cực kì thượng đạo, cho không ít bảo bối."

Sau khi nói xong, chỉ thấy Tô Đình sờ tay vào ngực, lấy ra hai kiện bảo bối, đưa cho Tín Thiên Ông cùng Tô Tân Phong.

"Hai kiện bảo bối này đều là thượng đẳng cấp bảo vật, luyện chế một phen chính là pháp bảo thượng đẳng."

Tô Đình nói như vậy, khóe miệng mỉm cười.

Tín Thiên Ông thấy thế, vẫn có chút hài lòng.

Nhưng mà Tô Tân Phong lại ngạc nhiên nói: "Chỉ một kiện?"

Tô Đình liếc hắn một cái, nói ra: "Ngươi còn muốn bao nhiêu?"

Tô Tân Phong há hốc mồm, lúc trước sư tôn vì khôi phục pháp lực, đã dùng sạch sẽ các loại thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược trong tay hắn, thật sự muốn so ra, ít ra cũng phải có giá trị ba kiện pháp bảo thượng đẳng.

"Bớt nói lời vô ích, quay đầu lại tính sổ với ngươi."

❖ ❖ ❖

Trên Thiên Đình.

Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám, dẫn đầu thiên binh quay lại Thiên giới.

Hắn mệnh thuộc cấp chờ đợi, tự thân tiến về Lăng Tiêu Bảo Điện phục mệnh.

Mà liên quan tới mọi việc nhân gian, sớm có Nhãn Thần tướng Yến Nhàn quan trắc, không bỏ sót chi tiết, báo cáo với Đế Quân.

Trên Lăng Tiêu Bảo Điện, Thiên Đế ngồi trên cao, nhìn xuống phía dưới.

"Mạt tướng Khương Bách Giám, bái kiến Đế Quân."

"Tướng quân vất vả."

Đế Quân khẽ nâng tay ra hiệu, nói ra: "Lần này tướng quân lãnh binh hạ giới, tru diệt đồ chúng ma đạo, không có cá lọt lưới, khiến Ma tông gần như hủy diệt, trong lòng trẫm rất là vui mừng."

Khương Bách Giám khom người nói: "Tất cả đều là phúc đức của Đế Quân, Tô Chân Quân sáng tạo cục diện này, mạt tướng không dám giành công."

Đế Quân nói ra: "Thưởng phạt phân minh, mới có quy củ, chuyện lần này, trẫm tự sẽ luận công hành thưởng, chỉ là còn phải đợi thêm hai ngày."

Khương Bách Giám nghe vậy, có chút một chút kinh ngạc, nhưng cũng không dám nhiều lời.

Nhưng Đế Quân lại nghiêm mặt nói ra: " Tuần Sát Sứ Tam giới - Bạch Kế Nghiệp, Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện, liên thủ dò xét vị trí Ma tông, trải qua trận thế ma đạo ở nhân gian, tìm hiểu nguồn gốc, đại khái đã định vị trí bây giờ của Ma tông... Lúc này Thiên Hà thủy sư Trần Chi Vân, Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham, cùng một trăm ngàn thiên binh, đều đã chạy tới, phong tỏa hư không vạn dặm, vây khốn Ma tông căn cơ."

Khương Bách Giám lập tức sáng tỏ chắp tay nói: "Mạt tướng nguyện suất thiên binh, cùng thảo phạt Ma tông, ngăn chặn cá lọt lưới."

Đế Quân gật đầu nói ra: "Trẫm cho phép ngươi đi chuyến này."