Chương 941 Minh Thế Pháp Vương
Căn cứ vào điển tịch ghi chép của Ma tông, cùng các loại dấu vết điều tra, đại khái có thể kết luận, trong ma tông có bao nhiêu Ma Tôn, có bao nhiêu trưởng lão, có bao nhiêu đồ chúng.
Trải qua thẩm tra đối chiếu, ma đạo tấn công Trung Thổ, các đại tiên tông thu hoạch thắng lợi... Lại thêm Tô Đình dẫn dụ ra ma trận to lớn, Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám chém giết mười hai Ma Tôn, hơn ngàn trưởng lão, mấy vạn ma chúng.
Tổng hợp lại, ước chừng đã bằng toàn bộ Ma tông.
Cũng tức là nói, đại khái có thể kết luận, ngoài tông chủ ma đạo Tô Quan Nhi ra, các vị Ma Tôn, tất cả trưởng lão, Ma tông đồ chúng gần như đã đền tội toàn bộ.
Ma tông to lớn, chỉ còn lại mình Tô Quan Nhi.
"Thật sự tống táng toàn bộ Ma tông?"
Tô Đình trợn mắt há mồm, mặc dù hắn sớm đã có suy đoán như vậy, nhưng tìm được chứng cứ chứng minh lại khiến hắn không khỏi kinh dị.
Tô Quan Nhi sáng lập Ma tông từ ngàn năm nay, giấu giếm cực sâu, cẩn thận hết sức, lần này lại thật sự không lưu lại chút nào, đẩy ra toàn bộ, chôn vùi tại con đường tấn công Trung Thổ.
Lúc này toàn bộ Ma tông đều đã hủy diệt, trong mắt môn phái tông tộc các phương ở Trung Thổ, chính đạo đã đánh vỡ âm mưu của ma tông.
Thế nhưng Tô Đình hiểu rõ, Tô Quan Nhi sáng lập Ma tông mà ngàn năm bất diệt, tuyệt đối không phải người dễ đãng ứng phó như vậy, hắn đã có thể chôn vùi tâm huyết mình bồi dưỡng ngàn năm vào thì chính là có niềm tin tuyệt đối.
Lúc này Tô Quan Nhi đã vào Trung Thổ, chỉ sợ khoảng cách tới lúc thành công đã không xa.
Rốt cuộc Tô Quan Nhi có mưu đồ gì, có thể quan trọng hơn so với Ma tông mà hắn phí ngàn năm tâm huyết bồi dưỡng ra?
"Ngay cả mưu đồ của Tô Quan Nhi đều không rõ ràng, thì còn ngăn cản Tô Quan Nhi làm việc kiểu gì?"
Tô Đình thầm mắng một tiếng, nói: "Mưu đồ còn quan trọng hơn so với toàn bộ Ma tông, tuyệt đối không phải chuyện bình thường, Thiên Đình tất nhiên cũng sẽ nghĩ tới chỗ này, sao Đế Quân còn không phái người tới giúp đỡ hắn?"
Liên quan tới điểm ấy, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông.
Đế Quân nhất định biết được, ma đạo toan tính tất nhiên cực lớn, nhưng lại không phái người tới giúp đỡ hắn.
Dù tin tưởng năng lực của Tô mỗ hắn, nhưng cũng không thể giao chuyện trọng đại như vậy đến trong tay Tô Đình hắn, để hắn một người đi phá mưu đồ của tông chủ Ma tông - Tô Quan Nhi.
"Thật là lạ."
"Thiên Đế lưu một mình ta ở đây, rốt cuộc đang mưu đồ cái gì?"
Tô Đình nhíu chặt lông mi.
Nhưng mà đúng vào lúc này, lệnh bài bên hông hắn lại lần nữa lóe lên.
Đạo này tin tức, đến từ Nguyên Phong Sơn.
Đây là chưởng giáo Nguyên Phong Sơn truyền tin.
Tô Đình mở lệnh bài ra mới là nhẹ nhàng thở ra.
Hắn chỉ sợ chưởng giáo Nguyên Phong Sơn truyền đến biến cố lớn gì.
Hiện tại xem ra, là ở kinh thành Đại Chu, Minh Thế Pháp Vương của Nam Sơn tự đã từ bế quan đi ra, tự giác ngày viên tịch sắp tới, lại triệu tập tín đồ, hôm nay muốn khau đàn giảng pháp.
"Bế quan không được thì không được, sao đảo mắt đã phải chết?"
Tô Đình nhớ tới lúc ấy thấy hòa thượng kia, trong lòng cảm thấy không biết nói gì.
Trong ấn tượng của hắn, vị Minh Thế Pháp Vương kia có tu vi khá cao, tâm kế không thấp, thủ đoạn cũng mạnh, càng cao hơn quốc sư Đại Chu.
Mà Minh Thế Pháp Vương kia cũng coi như còn khá trẻ.
Tô Đình không ngờ hắn đã đến mức đèn cạn dầu.
"Trước khi chết còn giảng pháp? Đây là muốn làm gì?"
Năm đó ở trước Cực Lạc Tịnh Thổ thuộc Tây Thiên, Tô Đình dùng mặt nạ ma đạo đổi lấy Long Tượng nguyên châu với Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát.
Sau đó hắn đã đồng ý với Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát, dùng pháp kính Phật Môn đi chiếu Minh Thế Pháp Vương.
Về sau trở về Thiên Đình, bởi vì Cát Chính Hiên thành Chân Tiên, trong lòng hắn bị đả kích, cho nên bế quan hơn mười năm, thẳng đến lần này mới hạ giới.
Vốn nghĩ rằng lời hứa với Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát cũng không có ngày giờ kỳ hạn, Tô Đình cũng không vội vàng, dù sao tiên thần phật đà đều có thọ nguyên vô tận, thời gian trôi qua cũng thấy bình thường... Cho dù là Minh Thế Pháp Vương, cũng có thể so với Bán Tiên đạo môn, tuổi thọ cũng không ít.
Nhưng không ngờ lần này Minh Thế Pháp Vương lại phải chết.
"Nếu là Minh Thế Pháp Vương chết rồi, chẳng phải là ta muốn nuốt lời?"
Tô Đình đạp trên đám mây, bay về phía kinh thành Đại Chu.
Hắn làm tiên thần, độn quang cực nhanh, chỉ chớp mắt đã đến.
❖ ❖ ❖
Tại kinh thành Đại Chu.
Năm đó triều đình dựa vào Ti Thiên Giám của đạo môn.
Về sau tiên đế bắt đầu nể trọng Nam Sơn tự của phật môn.
Đến khi tân đế đăng cơ, hắn vừa coi trọng Ti Thiên Giám, cũng không khinh thường Nam Sơn tự, cầm giữ cân bằng, hai phe được xem trọng như nhau, đến nay cũng có bao nhiêu năm.
Ti Thiên Giám cùng Nam Sơn tự ở trong kinh thành chính là hai phe đối địch.
Lần này Minh Thế Pháp Vương của Nam Sơn tự vì tu hành có sai lầm nên sắp viên tịch, khiến trên dưới Nam Sơn tự và vô số đệ tử Phật môn đều cảm thấy ảm đạm thất vọng. Nhưng Ti Thiên Giám bên này lại có chút vui vẻ, chỉ kém chuyện khua chiêng gõ trống, về phần vị quốc sư Đại Chu kia, ông ta cũng không ngăn lại, đủ thấy kì thực trong lòng người này đối với chuyện Minh Thế Pháp Vương sắp phải chết kia cũng thấy vui vẻ.
"Đến rồi."
Tô Đình đứng ở không trung, mở ra thiên nhãn.