Chương 942 Kính quang chiếu rọi
Minh Thế Pháp Vương."
Giọng nói này bình tĩnh lạnh nhạt.
Đó là giọng nói của một thiếu niên, lộ ra vẻ trong sáng.
Minh Thế Pháp Vương nghe vậy, trong lòng chấn động, lập tức biết được chủ nhân của giọng nói này là ai.
Năm đó là Vô Địch Thần Quân, bây giờ là U Minh Chân Quân, đường đường là Thiên Tiên, thống ngự các đại tiên tông, chống cự ma đạo... Mới năm mươi tuổi cũng đã gần tới Chân Tiên, là một trong các nhân vật kiệt xuất nhất đương thời.
"Chân Quân?"
Minh Thế Pháp Vương nhìn chung quanh một chút, nhưng không thấy tung tích, có phần mờ mịt.
Bên cạnh có hai vị lão tăng, nhìn thấy vẻ mặt mê mang, trong lòng càng đắng chát, thấp giọng nói: "Sư huynh?"
Minh Thế Pháp Vương mơ hồ hiểu rõ cái gì, mới cười nói: "Có lẽ là ta quá mệt mỏi, các ngươi cho ta nhắm mắt dưỡng thần một hồi."
Hai vị lão tăng kia liếc nhau, mặt lộ vẻ đau khổ, bất đắc dĩ gật đầu.
Trong lòng bọn họ, lần này Minh Thế Pháp Vương nhắm mắt dưỡng thần, còn có thể mở hai mắt ra hay không cũng chưa chắc.
❖ ❖ ❖
Trên không trung.
Tô Đình đưa tay hút lấy tâm thần của Minh Thế Pháp Vương.
"Bái kiến Tô Chân Quân."
Chỉ thấy hòa thượng này có diện mạo đã là già nua, thân hình hư ảo, thi lễ với Tô Đình.
Tô Đình phất tay, nói ra: "Không cần phải khách khí."
Minh Thế Pháp Vương ngồi thẳng lên, trong ánh mắt nhìn Tô Đình tràn đầy cảm khái, nói ra: "Năm đó gặp mặt cùng Chân Quân, nhận lệnh của Chân Quân tiêu diệt ma hoạn Trung Thổ, tựa như mới hôm qua... Kì thực cũng mới qua hơn mười năm, nhưng mà Chân Quân đã gần đạt tới Chân Tiên, càng trở thành người chủ sự chống cự ma tông, bần tăng so với năm đó lại càng già nua, đã là gần đất xa trời, hôm nay như đèn sắp tắt."
Tô Đình thấy thế, cũng hơi thở dài, nói ra: "Hơn mười năm trôi qua, đối với tiên thần thì chỉ như hôm qua, đối với thường nhân thì lại là một khoảng thời gian cực kỳ dài... Ngươi vốn là nhân vật gần như Tiên Phật, thế nhưng hơn mười năm trôi qua, vết tích in dấu trên thân thể ngươi lại càng thêm tang thương hơn cả thường nhân, quả thực đáng tiếc."
Minh Thế Pháp Vương cười nói ra: "Thế sự tự có định số, bần tăng cũng đã thấy rõ, chẳng lẽ lần này Chân Quân đến là vì nghe nói bần tăng sắp viên tịch, cho nên đến tiễn bần tăng một đoạn đường?"
Tô Đình gật đầu nói ra: "Trước đó đã muốn gặp ngươi một lần, chẳng qua là cảm thấy còn nhiều thời gian, thế nhưng lần này nghe nói ngươi sắp dầu hết đèn tắt, cho nên chạy đến nơi đây, gặp mặt ngươi một lần, nói là tiễn ngươi một đoạn đường, cũng chưa hẳn là không thể."
Minh Thế Pháp Vương cười nói: "Nói như thế, bần tăng đúng là vinh hạnh."
Trong tiếng cười của ông ta tràn đầy vẻ cổ quái, cũng hơi có vẻ chế nhạo.
Hắn tự hỏi bản thân cùng vị U Minh Chân Quân này vốn cũng không có bao nhiêu giao tình, nhưng lúc trước chịu hắn phân công, tru diệt ma hoạn Trung Thổ, ra chút lực mà thôi.
Thật sự muốn bàn thì vị quốc sư của Ti Thiên Giám kia, thậm chí chủ Huyền Thiên bộ của tân triều, còn gặp vị Thiên Tiên này nhiều hơn mấy phần.
Đường đường là Thiên Tiên, cũng không có giao tình gì cùng ông ta, sao lại coi trọng ông ta như vậy, còn tự mình đến tiễn ông ta một đoạn?
"Chân Quân có việc gì xin cứ nói thẳng cũng không sao."
Minh Thế Pháp Vương lại cười nói: " Bần tăng đã là người sắp chết, không cần quanh co lòng vòng như thế?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Hơn mười năm trước, bản Chân Quân có việc công đi về phương tây Thiên giới một chuyến, ở cửa Cực Lạc Tịnh Thổ ở Tây Thiên, từng gặp Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát một lần,
Lúc ấy ta đã nhận lời nhờ vả, đưa đến một vật, gặp mặt Minh Thế Pháp Vương một lần."
Minh Thế Pháp Vương mơ hồ hiểu rõ cái gì, thấp giọng nói ra: "Đó là vật gì?"
Tô Đình sờ tay vào ngực, thầm phá hư không, lấy từ trong Thanh Hư cảnh ra xương kính kia ra, chậm rãi nói ra: "Đây là một vị cao nhân Phật Môn vẫn lạc lưu lại, Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát gọi là kính xương của một vị Kim Thân La Hán."
La Hán Kim Thân, lưu giữ kính xương, vốn không phải tục vật, lại trải qua Phật Môn Đại Bồ Tát luyện chế, đã thành chí bảo hiếm thấy trong Phật môn.
Lúc này mới lấy ra đã có Phật quang lấp lóe, chiếu rọi trên thân Minh Thế Pháp Vương.
Vị Minh Thế Pháp Vương này chỉ cảm thấy bản thân bị Phật quang bao phủ, tắm rửa bên trong, dường như có cảm giác muốn thoát thai hoán cốt.
Tô Đình khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát sớm đã biết trước, biết được vị Minh Thế Pháp Vương này có dấu hiệu dầu hết đèn tắt, vì phòng ngừa những biến cố khác xảy ra, cho nên để cho ta thay hắn làm việc, lấy La Hán kính xương trợ giúp ông ta thành tựu Kim Thân?"
Đang nghĩ như vậy, hắn lại mở thiên nhãn, lại cảm giác Minh Thế Pháp Vương chỉ là có đốn ngộ, nhưng thương thế của ông ta cũng không nghịch chuyển.
La Hán kính xương này cũng không thể trợ giúp ông ta khôi phục thương thế, thành tựu Kim Thân.
"Chậm rồi."
Minh Thế Pháp Vương thở dài một tiếng, nói ra: "Nếu như năm đó trước khi bần tăng bế quan, có La Hán xương kính này giúp bần tăng lĩnh ngộ, có lẽ bây giờ đã thành Kim Thân, đáng tiếc bây giờ chính là có cổ kính tương trợ, nhưng căn cơ của bần tăng đã bị hủy đi, phật bảo này đã không thể trợ giúp bần tăng thành tựu kim thân."
Tô Đình chau mày, nói ra: "Năm đó Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát giao cho ta, cũng không nói rõ kỳ hạn, nếu không thì năm đó có lẽ ta đã hạ giới."
Minh Thế Pháp Vương chắp tay trước ngực, nói ra: "Mọi việc trên đời đều có định số, việc này không thể trách tội Chân Quân, mà Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát giao La Hán xương kính cho ngươi, suy tính ban đầu sợ là cũng không phải vì trợ giúp bần tăng luyện thành kim thân."
Trong lời của hòa thượng này rất có thâm ý, ngữ khí hết sức phức tạp.
Tô Đình nghĩ đến cái gì, mở ra thiên nhãn, nhìn sang mặt kính.
Chỉ thấy thân ảnh của Minh Thế Pháp Vương phản chiếu bên trong xương kính.
Nhưng Minh Thế Pháp Vương trong cổ kính lại lóe ra vầng sáng óng ánh.
Đó là ánh sáng vàng kim cực kì lộng lẫy.
Vầng sáng này, Tô Đình rất quen thuộc.
Kim Liên!
❖ ❖ ❖
Cực Lạc Tịnh Thổ ở Tây Phương.
"Uy thế của xương kính bị một luồng pháp lực triển lộ ra."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát bỗng nhiên nói ra: "U Minh Chân Quân Tô Đình, đã đến gặp Minh Thế, dùng xương kính La Hán chiếu đến trên thân Minh Thế Pháp Vương."
Lão tăng bên cạnh kia thấp giọng nhìn thở dài: "Đã chậm rồi? Lúc trước nếu Tô Đình sớm khởi hành, có lẽ có thể giúp Minh Thế tu thành Kim Thân, bây giờ từ Trung Thổ truyền đến tin tức, Minh Thế Pháp Vương đã dầu hết đèn tắt, chỉ dựa vào La Hán xương kính, căn bản không có thể giúp hắn quay lại..."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát buông tiếng thở dài, nói ra: "Đây cũng là một việc đáng tiếc, nhưng bản ý của ta cũng không phải để hắn đi tương trợ Minh Thế thành tựu La Hán Kim Thân, mà là muốn để hắn nhìn thấy một tầng sự việc khác."
Lão tăng nghe thế thì không hiểu, nói: "Nhìn thấy cái gì?"
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát ung dung nói ra: "Nhìn thấy tình cảnh không thể dùng ngôn ngữ thuyết phục hắn."
Dừng lại một chút, Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát cười nói ra: "Từ hôm nay về sau, hết thảy biến hóa của Phật Môn ta ở Trung Thổ, vị Thái Thượng trưởng lão đạo môn này sẽ không ngăn cản."
Trong lòng lão tăng vẫn không hiểu.
Chỉ là Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát tuy mỉm cười, nhưng lại nhắm hai mắt, tràn đầy vẻ hiền lành.
❖ ❖ ❖
Trung Thổ.
Kinh thành.
Tô Đình nhìn xem Minh Thế Pháp Vương phản chiếu trong La Hán kính xương.
Mà trên đỉnh đầu Minh Thế Pháp Vương lại đột nhiên có vầng sáng Kim Liên bắn ra, hết sức sáng chói.
Trong chớp mắt, Tô Đình dùng thần thông khám phá hư ảo, Nguyên Thần Tiên gia suy nghĩ, chớp mắt chuyển qua.
Sau hư ảnh Kim Liên, mơ hồ còn có một luồng khí tức chí cao vô thượng.
Đây không phải khí tức của Minh Thế Pháp Vương.
Tô Đình mơ hồ hiểu rõ cái gì, sắc mặt biến đổi.
"Thiên Đế!"