← Quay lại trang sách

Chương 943 Xá lợi tử

Trên không trung.

Ý niệm của Minh Thế Pháp Vương dần dần sinh Phật quang.

Ông ta đã mất hi vọng tu thành Kim Thân, nhưng trình độ Phật pháp tinh thâm, sau khi chết chưa hẳn đã phải nhập địa phủ, chỉ cần Cực Lạc Tịnh Thổ ở Tây Phương có thể tiếp dẫn, ông ta có thể được đưa về Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ.

"Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát, mệnh Chân Quân dùng La Hán xương kính, chiếu vào bần tăng, tất có thâm ý."

Minh Thế Pháp Vương chắp tay trước ngực, nói: "Bần tăng còn không biết là ý gì, chỉ là nhìn vẻ mặt của Chân Quân thì ngài đã hiểu rõ."

Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị, nói: "Mơ hồ hiểu được một chút."

Minh Thế Pháp Vương mỉm cười nói ra: "Như thế thì suy tính của Đại Bồ Tát đã hoàn thành, bần tăng cũng không tiếc."

Tô Đình bình tĩnh nói: "Ngươi không muốn biết một đóa Kim Liên sau lưng ngươi tượng trưng cho cái gì sao?"

Minh Thế Pháp Vương thở dài một tiếng, nói ra: "Bần tăng đã sắp viên tịch, biết được cũng vô ích, chỉ cần Chân Quân có thể rõ ý của Đại Bồ Tát là được."

Ông ta thở ra một hơi, mặt mỉm cười, có chút hiền lành.

Tô Đình hơi gật đầu.

Sau đó ý niệm của Minh Thế Pháp Vương quay về thân thể, tiêu tán tại trước mắt hắn.

Tô Đình mơ hồ hiểu ra, có lẽ đây cũng là lời nói đại triệt đại ngộ mà Phật Môn hay nhắc tới.

❖ ❖ ❖

"Sư huynh."

Tăng chúng bên cạnh lộ ra vẻ lo lắng.

Minh Thế Pháp Vương mở hai mắt ra, khoát tay áo, nói ra: "Chỉ là nghỉ ngơi một lát, không ngại gì."

Các vị tăng chúng thấy Minh Thế Pháp Vương khi nãy mỏi mệt không chịu nổi, chỉ hơi nhắm mắt dưỡng thần đã khôi phục lại thần thái sáng láng, lạp tức có chút kính phục Phật pháp ông ta cao thâm.

Nhưng có một số tăng chúng lại mơ hồ có chút e ngại đây là cảnh tượng "Hồi quang phản chiếu".

"Khi nãy bần tăng đã giảng được gần đủ rồi."

Minh Thế Pháp Vương mỉm cười nói ra: "Chúng ta từ phương tây mà đến, truyền giáo tơi Trung Thổ, định ra Nam Sơn tự, để bách tính Trung Thổ bắt đầu thờ phụng Phật Môn, rất nhiều tu sĩ quy y Phật Môn, bây giờ bần tăng cũng nên công thành lui thân."

"Sư huynh... Ngươi..."

"Sư thúc."

Tăng chúng phía dưới không khỏi kêu thành tiếng.

Minh Thế Pháp Vương chắp tay trước ngực, thần sắc bình thản, vẻ mặt không thay đổi.

❖ ❖ ❖

Tô Đình ở trên không trung, nhìn xuống phía dưới.

Hắn thu La Hán xương kính về, cũng không lập tức rời đi.

Hắn cũng có chút coi trọng đối với vị Minh Thế Pháp Vương của phật môn này, ở đây tiễn ông ta rời đi, cũng coi như một chút tôn kính.

Chỉ thấy hai tay Minh Thế Pháp Vương duy trì tư thế chắp tay trước ngực đã dần dần rủ xuống, mất đi sinh cơ.

Trước đó vị Minh Thế Pháp Vương này đã biết hôm nay là ngài đại nạn tới, đã phân phó tăng chúng xong, có chỗ chuẩn bị.

Chỉ thấy ngọn lửa hừng hực bùng lên.

Ngọn lửa này do cao tăng Phật Môn đánh ra.

Minh Thế Pháp Vương chưa thành Kim Thân, trong ngọn lửa chưa thể bảo trì không hỏng.

Trong ngọn lửa này, thân thể ông ta dần dần thiêu hủy, từng bước biến hóa.

"Ừm?"

Ánh mắt Tô Đình ngưng lại.

Chỉ thấy thân thể Minh Thế Pháp Vương không ngừng bị ngọn lửa này thiêu đốt, mà da thịt, gân cốt, đầu, thậm chí huyết dịch, vậy mà đều không ngừng biến hóa, không ngừng cô đọng bên trong ngọn lửa.

Mỗi một chỗ đều tồn tại pháp lực Phật Môn của Minh Thế Pháp Vương khi còn sống.

Minh Thế Pháp Vương chưa thể thu thành Kim Thân bất hủ, mà ở bên trong hỏa diễm, lại có thể khiến pháp lực Phật Môn hóa vào da thịt gân cốt, máu tươi.

Tô Đình lấy ra La Hán kính xương, trong lòng lập tức sáng tỏ.

"Xá Lợi Tử?"

❖ ❖ ❖

Cao tăng Phật Môn sau khi viên tịch, trải qua ngọn lửa này thiêu đốt sẽ ngưng tụ thành Xá Lợi Tử.

Loại Xá Lợi Tử này có thể tính là bảo vật cực kì trân quý trong Phật môn, giữ lại tích lũy tu hành cả đời của vị cao tăng Phật Môn này.

Giờ phút này, La Hán kính xương trong tay Tô Đình coi như một loại Xá Lợi Tử.

Lúc trước Cát Phán đưa tới cho Tô Đình, chính là phật cốt Xá Lợi của Huyền Sách đại pháp sư, có được pháp lực phật môn, cũng có ma khí tồn tại, quấn quýt lấy nhau, gần như không phân khác biệt.

"Khó được..."

Tô Đình nhìn như vậy.

Thấy ngọn lửa thiêu đốt đang dần dần dập tắt.

Rất nhiều đệ tử Phật môn muốn tiến lên, thu Xá Lợi Tử còn lại trong ngọn lửa kia.

Đây là bảo vật mà Minh Thế Pháp Vương tồn lưu, cũng là thành quả tu hành một đời của Minh Thế Pháp Vương.

Đây chính là phật bảo chí cao sau này Nam Sơn tự sẽ cung phụng.

Ngay khi những đệ tử Phật Môn đó muốn tiến lên.

Đột nhiên có một trận gió lớn quét tới.

Gió lớn cuồn cuộn, gần như có thể khiến đại thụ bật gốc.

"Cái gì?"

"Gió từ đâu tới?"

"Nhanh bảo vệ Xá Lợi Tử."

"Cơn gió này thổi đến rất cổ quái."

Rất nhiều đệ tử Phật môn lên tiếng, cơn gió lớn cuồn cuộn kia cuốn rơi Nam Sơn tự, cuốn cả ngọn lửa đang thiêu đốt, những cỏ cây tro tàn, những khói bụi cuồn cuộn, tính cả Xá Lợi Tử ở bên trong, không ngừng cuốn ra ngoài.

Gió lớn bay lên, bay đến ngoài thành.

Toàn bộ Nam Sơn tự, lập tức bối rối đến cực điểm.

❖ ❖ ❖

Trên không trung.

Tô Đình khẽ nhíu mày.

Hắn nhìn thấy một trận gió kia là từ Ti Thiên Giám thổi lên.

Đó là cao nhân Ti Thiên Giám làm ra một trận gió, mang Xá Lợi Tử của Minh Thế Pháp Vương tán đến các nơi, để Nam Sơn tự không thể bảo tồn.

Đó cũng không phải quốc sư tự mình xuất thủ, nhưng quốc sư hiển nhiên là ngầm cho phép.

"Xem ra những năm này Minh Thế Pháp Vương đã chèn ép quốc sư tới mức đủ thảm, sau khi chết đều không buông tha..."

Tô Đình cảm thấy bất đắc dĩ, thầm nghĩ: "Nhiều năm không thấy, khí lượng của quốc sư lại là nhỏ đi một chút."

Mặc dù như thế, hắn nhưng cũng không có xuất thủ, can thiệp tranh đấu giữa hai nhà ở triều đình Đại Chu này.

Tuy nói quốc sư ngầm đồng ý việc này khiến Tô Đình cảm thấy khí lượng của ông ta không bằng dĩ vãng, nhưng hai nhà này giao phong mấy chục năm, cả hai coi nhau là đối thủ, trong âm thầm không biết đã đấu thắng bao nhiêu lần, không biết từng có tổn thất gì, trả giá cao thế nào, tích lũy thành thâm cừu đại hận gì.

Đối với chân tướng ở bên trong, hắn hoàn toàn không biết, cũng không tiện nói quốc sư làm sai.

Mắt thấy cơn gió lớn kia cuốn cả bụi mù tro tàn, mang theo Xá Lợi Tử, một đường cuồn cuộn mà đi, nửa đường vẩy xuống bát phương, chừng bốn mươi dặm.

Những đệ tử Phật Môn đó một đường đuổi theo, không ngừng thu thập.

Nhưng vẫn có một chút khó mà thu sạch sẽ.

Không ít rơi vào trống vắng, không ít bị người thu hoạch, lặng yên giấu kín... Có một số là phàm nhân, có người lại là người tu hành.

Khiến Tô Đình cảm thấy kinh dị là một viên Xá Lợi bên trong dường như là xương đỉnh đầu Minh Thế Pháp Vương ngưng thành, lại tránh thoát gió lớn, bay về phía đông nam.

"Một viên Xá Lợi này."

Tô Đình cau mày nói: "Sao lại bay đi cảnh nội tân triều?"

Trong nháy mắt này, nghi ngờ trong lòng Tô Đình càng nặng nề chút.

Sau lưng Minh Thế Pháp Vương có hư ảnh một đóa Kim Liên.

Khi ông ta còn sống là làm việc vì triều đình Đại Chu, làm Minh Thế Pháp Vương của Nam Sơn tự.

Mà sau khi viên tịch, một viên Xá Lợi Tử này lạ rơi xuống cảnh nội tân triều.

Như vậy hư ảnh Kim Liên sau lưng của ông ta rốt cuộc tính ở cảnh nội Đại Chu hay cảnh nội tân triều?

"Đây là tình huống gì?"

Tô Đình chau mày, nhìn sang phương tây, qua hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.

Hắn cong ngón búng ra, lặng yên có một sợi pháp lực, chớp mắt đuổi theo, bám vào Xá Lợi Tử kia.

Dù ở cảnh nội tân triều là ai nhặt được một viên Xá Lợi Tử này, Tô Đình đều có thể cảm ứng được.