← Quay lại trang sách

Chương 1013 Dương mưu

Trong vườn hoa của Thiên Đế.

Tô Đình lẳng lặng nhìn lão Sơn Tiêu kia.

Vị Hành Ôn Sứ Giả ở phương bắc này biết rất nhiều chuyện.

Bởi vì vị Hành Ôn Sứ Giả ở phương bắc này kì thực chính là đến đưa tin.

Lão Sơn Tiêu trực tiếp khai ra Bạch Hổ Đại Đế ở Tây Nhạc, cơ bản có thể kết luận, cũng không phải là người của tiên tổ Bạch thị.

"Vốn cho rằng ngươi cùng Cổ Thương vốn là đồng tộc nên mới thương nghị việc này không ngờ mục đích thực sự là đến uy hiếp Tô mỗ."

"Chân Quân chớ nên hiểu lầm, lão hủ không có can đảm này, nhiều nhất chỉ xem như đến khuyên nhủ Chân Quân."

"Chuyện của Cổ Thương có thể tính là khuyên nhủ, nhưng chặn lại gia tỷ thì chính là uy hiếp rồi?"

"Việc chặn người giữa đường kia không phải lão hủ gây nên." Lão Sơn Tiêu chầm chậm nói ra: "Lão hủ không có bản lĩnh này, cũng không có can đảm này, càng không thể làm được việc mà chỉ có đại thần thông giả cấp độ Chân Tiên mới làm được kia."

"Ngươi thật sự cho là Tô mỗ không dám giết ngươi?"

"Lão hủ là chính thần trên Phong Thần bảng." Lão Sơn Tiêu trầm thấp nói ra: "Nếu ngươi nếu chém giết lão hủ, hơn nữa lần trước ngươi còn chém giết Khuê Mộc Lang, chư thiên tiên thần tất nhiên sẽ hợp lực vạch tội ngươi, bức bách Đế Quân tru diệt ngươi... Dù Đế Quân coi trọng ngươi đến mức nào nhưng ngài vẫn là chủ Thiên Đình, cần phải phục chúng, cần tôn trong pháp luật, cho nên ngươi cũng khó thoát kiếp số."

"Ép bản tọa à." Tô Đình lạnh giọng nói: "Ngươi đoán xem ta có trảm ngươi hay không?"

"Ngươi nhất định sẽ lần nữa chém giết chính thần trên Phong Thần bảng." Lão Sơn Tiêu nghiêm mặt nói ra: "Nhưng không phải hiện tại, cũng không phải lão hủ... Bởi vì đối với ngươi thì lão hủ chỉ là một tiểu tốt, ngươi thật sự muốn chém giết là Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế- Cũng là chính thần trên Phong Thần bảng! Trước đó, ngươi sẽ không để một tiểu thần như lão hủ trở thành trở ngại."

"Cút!"

Tô Đình bỗng nhiên thu tay, ném lão vào trong hoa viên của Thiên Đế.

Nhưng Tô Đình lại không hề rời đi.

Hắn vẫn đứng ở đây, thần sắc lạnh lùng.

"Đế Quân nghĩ như thế nào?"

Tô Đình bỗng nhiên lên tiếng.

❖ ❖ ❖

Trong vườn hoa của Thiên Đế yên lặng một lát, sau đó chợt có một tiếng long ngâm.

Chỉ thấy ở sau lưng Tô Đình cách chừng trăm bước có một gốc cây xanh.

Mà trên cây xanh có dây leo màu vàng quấn quanh.

Nhưng dây leo bỗng khẽ động, ngẩng đầu về phía trước, râu tóc rõ ràng, trên đầu mọc sừng, ánh mắt lấp lóe, long uy cuồn cuộn.

Đây rõ ràng là một đầu rồng.

Dây leo màu vàng to như tay em bé này rõ ràng là một Kim Long.

"Chân Quân muốn làm thế nào?" Kim Long đột nhiên mở miệng, lại là giọng nói của Thiên Đình Đế Quân.

"Đương nhiên là khởi hành cứu gia tỷ trở về." Tô Đình chậm rãi nói.

"Bây giờ ngươi đã có nắm chắc sau khi bế quan ba mươi năm có thể thành tựu Chân Tiên đỉnh phong, trẫm cũng rất chờ mong chuyện này."

Kim Long lên tiếng, nói ra: "Chỉ cần ngươi ở lại Thiên Đình bế quan, thì sẽ không có vị tiên thần nào dám can đảm chủ động ra tay với ngươi, mà đối phương cũng nghĩ tới điểm ấy, mới có hành động như vậy, chính là vì muốn dẫn ngươi xuất thủ, dụ ngươi ra khỏi Thiên Đình để dễ dàng tru diệt."

Tô Đình khẽ lắc đầu, nói ra: "Đế Quân có thể để gia tỷ Tô Duyệt Tần bình yên trở về hay không?"

Kim Long lên tiếng nói: "Trẫm đã hạ lệnh tra rõ việc này, nhưng người xuất thủ chính là Chân Tiên, mà lại là Chân Tiên đỉnh phong, đồng thời không chỉ có một vị, nếu liên thủ xóa hết manh mối, Thiên Đình cũng chưa chắc có thể điều tra rõ ràng."

Tô Đình gật đầu nói: "Cho nên ta nhất định phải rời Thiên đình."

Lúc trước Chân Tiên thượng tầng Cửu Lê đại tương quân đều có thể biến mất không thấy bóng dáng, đến nay vẫn không thấy tung tích.

Tô Duyệt Tần có đạo hạnh thấp, dù pháp lực toàn thân bắn ra cũng chưa chắc có thể truyền ra bao xa, càng khó mà tìm kiếm.

Kim Long buông tiếng thở dài, nói: "Trong vòng ba mươi năm nhất định có thể đạt tới Chân Tiên đỉnh phong, nhất định có thể hoàn thành ước nguyện lớn lao của trẫm, ngươi thật sự muốn vì nữ tử này mà mạo hiểm?"

Tô Đình nghiêm mặt nói ra: "Ta tuy là Chân Tiên, nhưng mà tiên giả, một nửa là người... Sở học của Tô mỗ cũng không phải vô tình thiên đạo của thái thượng tổ sư, cũng không phải thanh tĩnh vô vi như Vô Thượng tổ sư, vạn sự như gió, ta chính là ta, ta quan tâm người và việc thì sẽ không thể không để ý."

Kim Long lên tiếng nói: "Con đường tu hành đều có chấp niệm, trẫm không nói là ngươi sai, nhưng nếu trẫm muốn lưu ngươi ở lại đây?"

Tô Đình hơi siết nắm tay, nói ra: "Trừ phi Đế Quân có thể để biểu tỷ Tô Duyệt Tần của ta bình yên trở về."

Ánh mắt Kim Long lấp lóe, nói: "Đây là dương mưu, ép ngươi cùng trẫm đưa ra lựa chọn."

Tô Đình gật đầu nói: "Nơi này là vườn hoa của Thiên Đế, tự nhiên cũng có tai mắt của Thiên Đế, nếu đối phương đã hẹn ta đến đây để nói về việc này, cũng không có ý kiêng kị Đế Quân... Xem như trực tiếp lộ ra việc này trước mặt Đế Quân cùng Tô Đình."

Kim Long nói ra: "Nếu trẫm cưỡng ép lưu ngươi lại, ngươi tất nhiên sẽ sinh ra khúc mắc trong lòng, thậm chí còn mang lòng oán hận, từ đó sinh ra khoảng cách, ngày sau dù ngươi có thành tựu Chân Tiên đỉnh phong, cũng chưa chắc nguyện ý trợ giúp trẫm. Cho nên trẫm không thể lưu ngươi..."

Tô Đình im lặng không nói.

Kim Long lên tiếng nói: "Trẫm thả ra ngươi đi, ngươi cũng chưa chắc có thể sống sót trong tay Chân Tiên đỉnh phong."

Tô Đình chậm rãi nói ra: "Dù sao cũng nên thử một chút, gia tỷ bị bắt, ta làm đệ đệ, cũng không thể làm như không thấy, nếu không sẽ khiến tâm cảnh lung lay, chớ nói ba mươi năm, dù có ba ngàn năm cũng chưa chắc có thể tiến thêm một bước."

Kim Long nói ra: "Nếu ngươi bỏ mình, trẫm bố trí nhiều năm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát."

Tô Đình cười cười, nhìn chung quanh một chút, nói: "Đế Quân không phải người có tính tình được ăn cả ngã về không, dù Tô Đình vẫn lạc, cũng chưa chắc có thể dao động bố trí của Đế Quân."

Kim Long khẽ thở ra một hơi, nói ra: "Không thả ngươi đi, trong lòng ngươi tất nhiên không cam lòng, thả ra ngươi đi, đối phương có thể đạt tới mục đích, hay cho một dương mưu, nói rõ ngay trước mắt."

Tô Đình nói ra: "Đáng tiếc Đế Quân làm chủ tam giới, cũng không thể tùy ý làm bậy, nếu không thì xuất binh đi bắt Bạch Hổ Đại Đế Tây Nhạc là xong."

Kim Long nói ra: "Không có chứng cứ rõ ràng, sai có thể hạ chỉ bắt vị Bạch Hổ Đại Đế Tây Nhạc này?"

Tô Đình cười nói: "Cho nên Tô mỗ tự mình đi một lần."

Kim Long nói ra: "Nhưng ngươi chưa chắc đã là địch thủ của hắn."

Tô Đình ngừng tạm, nói ra: "Năm đó Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám hạ giới tru sát hổ yêu, và trước đây không lâu tru diệt đại trận của ma đạo đồ chúng, chính là dẫn theo binh tướng, kết thành quân trận, cộng thêm bản thân, khiến hắn trở nên cực kỳ cường đại. Nếu ta có được quân trận gia thân, chưa hẳn đã không thể khiến pháp lực tăng lên tới cấp độ Chân Tiên đỉnh phong, ngoài ra, ta đã cảm ngộ qua cảnh giới Chân Tiên đỉnh cao, chưa hẳn đã kém Bạch Hổ Đại Đế Tây Nhạc."

Kim Long bình tĩnh nói: "Trẫm không thể giao binh quyền cho ngươi, càng không thể để ngươi lãnh binh đi tây phương."

Tô Đình chậm rãi nói ra: "Nếu như thần trộm lấy binh phù, thì làm như thế nào?"

Kim Long nói ra: "Coi như tạo phản."

Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Nếu như thần tự dưng chém giết Bạch Hổ Đại Đế Tây Nhạc, tất nhiên cũng là tử tội?"

Kim Long đáp: "Không sai."

Tô Đình vừa cười vừa nói: "Đã như vậy, cũng không cần quan tâm thời gian sớm muộn làm gì, đều là tội chết."

Kim Long bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.

Giọng nói của Đế Quân chầm chậm truyền đến.

"Trẫm lập tức triệu Thiên Hà Thủy Sư Trần Chi Vân lên điện, ngươi tự giải quyết cho tốt."