← Quay lại trang sách

Chương 1052 Đuổi tận giết tuyệt

Trên trời dưới đất.

Trong nháy mắt rơi yên tĩnh.

Khi nãy Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham lộ ra khí tức Chân Tiên đỉnh phong, còn có mười vạn thiên binh đi theo, kết thành quân trận, trợ giúp hắn.

Tô Đình ở phía dưới dù chỉ là Chân Tiên tầng bốn, nhưng vừa đột phá cảnh này, khí thế ngang nhiên, sừng sững không sợ.

Mắt thấy vị Tô Chân Quân kinh tài tuyệt diễm này muốn xuất thủ cùng Võ Đạo Chân Thần dẫn đầu mười vạn thiên binh, ác đấu một trận, nào biết bỗng nhiên hư không vỡ vụn, Tô Đình quay người chui vào hư không vỡ vụn kia.

Nửa ngày sau vẫn không đi ra.

Hồi lâu vẫn không có động tĩnh.

Võ Đạo Chân Thần đứng trên trời lọ ra vẻ mặt cứng đờ.

Khí thế cùng sát cơ của mười vạn thiên binh không khỏi vì thế mà ngừng lại.

Không khí vốn bị sát cơ đông kết lại nhẹ nhàng thổi qua, tràn đầy vẻ gió thu tiêu điều.

Hư không vỡ vụn phía dưới đã khôi phục.

Nhưng bóng dáng của Tô Đình đã biến mất không còn dấu vết.

"..."

Quách Trọng Kham giơ đao, sắc mặt âm tình bất định.

Từ trước đến nay hắn xuất đao, hẳn là phong vân biến ảo.

Lúc này Tô Đình đã chạy trốn, một đao này lại không tiện chém xuống vị trí lúc trước của Tô Đình.

Nhưng thu đao lại không khỏi lộ ra vẻ quá mức khó coi.

Bây giờ thu đao cũng không phải, chém xuống cũng không được.

Phương nam.

Thiên địa băng sương.

Cách Hoán Hoa Các có mấy ngàn dặm.

Hư không bỗng nhiên vỡ vụn.

Tô Đình từ đó đi ra.

Hắn thu liễm khí tức, nhẹ nhàng thở ra.

"Đúng là CMN kích thích, suýt nữa lại ngã xuống."

Dù hắn đã tu thành Chân Tiên tầng bốn viên mãn, nhưng muốn đối mặt với Quách Trọng Kham cấp độ Chân Tiên đỉnh phong, Tô Đình cũng không nắm chắc, càng không cần nói tới chuyện Quách Trọng Kham còn suất lĩnh mười vạn thiên binh

Lúc trước nếu không phải Tô Đình ra vẻ liều đánh một trận tử chiến, chỉ sợ khi hắn phá toái hư không đã có thể bị Quách Trọng Kham chém một đao vào Thanh Hư cảnh.

Nhưng cũng chính là ra vẻ liều đánh một trận tử chiến này đã giúp hắn có thời gian một nháy mắt trốn vào Thanh Hư cảnh.

"Thu liễm khí tức, tạm thời sẽ không bị phát hiện."

Tô Đình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tinh tú chính thần ở phương nam chưa hẳn đã phát hiện được hắn.

Chỉ là mặt trời chói chang mọc từ phương đông kia khiến Tô Đình hơi trầm mặc lại.

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn trả cái giá cao là để một kiện tiên bảo hủy diệt, thu lại tất cả ánh nắng chiếu rọi sơn hà đại địa, hải vực đại dương mênh mông, sau đó tụ trên người mình.

Đối với Tô Đình thì đây là cơ duyên khó được.

Nhưng đây là trọng tội phạm vào thiên điều.

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn cũng vô cùng dứt khoát, trực tiếp đẩy tội lỗi lên trên đầu Tô Đình.

"Được rồi, dù sao cũng là bởi vì ta."

Tô Đình lầu bầu nói: "Dù sao cũng đã là trọng phạm bị Thiên Đình truy nã, phạm thêm hai tội cũng được, nợ nhiều không áp thân, tội nhiều cũng như thế."

Phía bắc Bắc Hải, trong động thiên phúc địa.

Đây là nơi Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn nương thân.

Nhưng mà lại lần nữa mở ra, Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn sớm đã chẳng biết đi đâu.

Chỉ có Tô Đình tụ tập ánh nắng, lần nữa phạm phải thiên điều.

Nhưng Tô Đình- Vị đại thần thông giả có tu vi Chân Tiên thượng tầng này, sau khi làm ra bộ dáng liều đánh một trận tử chiến, lại quay người chạy trốn.

Hoàn toàn không có một chút phong phạm nào của Chân Tiên đại năng.

Về phần Võ Đạo Chân Thần, trong nháy mắt hoảng hốt để Tô Đình chạy trốn đi, tự giác mặt mũi không còn, đã vung một đao bổ ra động thiên phúc địa ở Bắc Vực, giận giữ phất tay áo rời đi, dẫn theo mười vạn thiên binh trở về Thiên Đình, xin lỗi Đế Quân.

Về phần chư thiên tiên thần cũng nhìn thấy biến hóa khác.

" Tu vi của Tô Đình dường như đã mạnh hơn trước đó rất nhiều."

"Dù không mượn sáu ngàn bạch giáp, không mượn bí thuật Vãi Đậu Thành Binh của Chính Tiên Đạo, pháp lực của hắn cũng không thua gì Chân Tiên thượng tầng."

"Tu hành không đủ trăm năm, thành tựu Chân Tiên mới có mấy ngày? Làm sao lại trở thành Chân Tiên thượng tầng rồi?"

"Chẳng phải lần nữa gặp hắn, chính là Chân Tiên đỉnh phong sao? Nếu đúng là như đây, trên đời này tiên thần có thể chế trụ của hắn, chỉ sợ không nhiều lắm."

"Chân Tiên thượng tầng tuy rằng đáng sợ, nhưng ít ra còn có Chân Tiên đỉnh phong có thể chế trụ, dù là Chân Tiên đỉnh phong cũng khó có thể dựa vào sức một mình, chống lại Thiên Đình to lớn, hiện nay vị Tô Chân Quân này đáng sợ nhất chính là bản lĩnh phá toái hư không."

"Nói không sai, khi Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham dẫn đầu mười vạn thiên binh tới, giống như hãm sâu vào tử cảnh, nhưng hắn vẫn có thể phá toái hư không mà đi, cứ thế chạy thoát."

" Bản lĩnh chạy trối chết thế này, không khỏi quá mức đáng sợ chút."

"Nghe đồn năm đó Bạch Hạc đồng tử tu luyện pháp môn Súc Địa Thành Thốn tới mức độ cao thâm mạt trắc, trong một bước đã vượt qua tam giới, có thể đến bất kỳ nơi nào giữa thiên địa... Hắn có danh xưng bảy thước vô địch, mà tu được pháp này, tam giới lục đạo, lên trời xuống đất, cũng chỉ cách xa một bước."

"Tô Đình có thủ đoạn phá toái hư không, cho dù chỉ không bằng pháp môn này, sợ là cũng không khác nhau lắm."

"Đối với Thiên Đình, muốn tru diệt vị Chân Tiên thượng tầng là Tô Đình này, chỉ sợ còn khó hơn cả việc muốn giết một vị Chân Tiên đỉnh phong."

Khi tiên thần các phương đang không ngừng cảm thán.

Tô Đình đã thu liễm khí tức, hành tẩu ở nhân gian.

Hồng trần thế tục đối với tiên thần ở lâu trong thiên giới hay động thiên phúc địa thì chính là nơi ô uế đến cực điểm.

Dù ngừng thở, nhưng khắp mọi nơi đều là khí tức đục ngầu, tựa như tro bụi vậy, nhiễm ở trên người.

Chỉ có vận dụng pháp lực Tiên gia, lúc nào cũng rửa sạch, mới có thể giữ được Tiên thể không một hạt bụi.

"Tam giới lục đạo, thiên hạ rộng lớn, nhưng lại không có nơi để Tô mỗ sống yên ổn."

Tô Đình không khỏi cảm khái một tiếng, tràn đầy cảm giác phức tạp.

Nơi đây khá gần Hoán Hoa Các, nhưng hắn tuyệt đối không có khả năng đi Hoán Hoa Các.

Biểu tỷ Tô Duyệt Tần đã xin Cảnh Tú thần sông bảo vệ.

Về phần Hoán Hoa Các, sau khi Hoán Hoa tiên tử ra tay với hắn, đã là địch không phải bạn.

Về phần Trung Thổ, những nơi trước đó hắn từng đi qua, dù là Nguyên Phong Sơn, hay Lạc Việt Quận, đều có tiên thần nhìn chăm chú.

Chỉ cần Tô Đình hiện thân, cho dù hắn ẩn giấu khí tức, sợ là cũng không giấu được.

"Còn kém một bước, là có thể đặt chân vào Chân Tiên đỉnh phong."

"Thiên Đế mong ta có thể tu thành Chân Tiên đỉnh phong trong vòng ba mươi năm."

"Mà khi ta đột phá Chân Tiên cảnh, đến nay cũng không qua bao lâu."

"Thời gian coi như đầy đủ, không gấp gáp gì."

"Chỉ là lúc này ta nên ở chỗ nào mới có thể an tâm tu hành?"

Ở trong lòng Tô Đình có một loại cảm khái, hắn chắp hai tay sau lưng, cảm thán nói ra: "Thiên hạ rộng lớn, lại không chứa được đại tiên là Tô mỗ..."

Sau khi hắn cảm khái một tiếng, trong lòng lại hơi động.

Cách nơi này ba ngàn dặm, hình như có một vật, chớp mắt mà qua, tràn ngập phong mang sắc bén.

Đối với Chân Tiên mà nói, khoảng cách ba ngàn dặm, như ở trước mắt.

Ánh mắt của hắn ngưng lại, đánh ra một chưởng về phía khí tức giống như lưỡi kiếm kia.

Ầm!

Chỉ thấy có một vật vỡ vụn, bên trong dồn dập rớt xuống vô số bạch quang.

Kia rõ ràng là hơn một trăm bạch hạc, bay lên đầy trời.

"Tô Đình!"

Một bạch hạc đi đầu, rống giận gào thét, mặt đầy bi phẫn, nghiêm nghị nói: "Ngươi quả nhiên là muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"

Tô Đình run lên, sờ sờ mặt, yếu ớt nói: "Ta không phải cố ý."