Chương 1053 Thà chết chứ không chịu khuất phục
Đối với Chân Tiên mà nói, phạm vi ba ngàn dặm tựa như đang ở trước mắt.
Mà đạo khí tức này lại tràn đầy lăng lệ, cực kỳ sắc bén, ngay cả Chân Tiên như Tô Đình đều cảm giác bị uy hiếp.
Hắn tự nhiên là trực tiếp đánh ra một chưởng.
Nào biết trực tiếp đánh tới hơn một trăm bạch hạc.
Chính là Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc.
"Tô Đình, ngươi hủy diệt nơi tộc ta cư trú, bây giờ trong tộc ta ẩn giấu trong tiên bảo, du tẩu nhân gian, không còn dám hiện thân tại thế, ngươi còn tâm ngoan thủ lạt như thế, muốn đuổi tận giết tuyệt!"
Con bạch hạc kia gào thét một tiếng, tựa như một thanh kiếm sắc, khí tức hết sức sắc bén.
Tô Đình há hốc mồm, nhìn về phía tiên bảo vỡ vụn kia.
Tiên bảo này có hình dạng như kiếm khí, tràn ngập cảm giác sắc bén.
Hiếm có nhất chính là, bên trong hư không lại giấu Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc.
Lúc trước Tô Đình căn bản không ngờ bên trong lại có sinh linh.
"Tiên bảo này gần như là một phương động thiên phúc địa."
"Lúc trước nếu không đánh nát, mà thâm nhập vào bên trong, ở bên trong bế quan, cũng là lựa chọn tốt."
"Làm sao lại nhất thời tiện tay, xuất thủ nặng như vậy?"
"Cái đồ chơi này huyền bí phi phàm như thế, làm sao lại mỏng manh như vậy?"
Trong nháy mắt này, trong lòng Tô Đình lóe lên vô số suy nghĩ.
Nhưng đúng vào lúc này, con Thất Xích Bạch Hạc đã hóa thân thành lợi kiếm, đâm về phía Tô Đình.
Thình thịch!
Tô Đình chỉ nhìn thoáng qua.
Con Thất Xích Bạch Hạc kia đã ngã trở về, toàn thân chảy máu.
Nếu không phải Tô Đình thu liễm khí tức, chỉ sợ con bạch hạc này đã tan thành mây khói ngay tại chỗ.
"Tô mỗ đến tận đây..."
Tô Đình đang muốn tiếp tục nói chuyện.
Nhưng lại có một bạch hạc khác giương cánh mà lên.
"Tô Đình!"
"Bản tộc kế thừa kiếm thuật vô địch thiên hạ, cho dù hậu bối không tốt, nhưng cũng vẫn có lòng vô địch thiên hạ, tuyệt không khuất phục!"
"Hôm nay dù toàn tộc hủy diệt, cũng tuyệt đối không chịu nỗi nhục của ngươi!"
"Như thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng vẫn không có hối hận!"
"Các vị đồng tộc, lại bày kiếm trận, tru sát người này!"
"Cho dù không thể tru diệt chân tiên, cũng phải bỏ mạng trên con đường xuất kiếm!"
"Giết!"
❖ ❖ ❖
Tô Đình còn đang chìm trong nỗi kinh ngạc.
Nhưng Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc phía trước đã hóa thành thân kiếm.
Thân kiếm cô đọng, có kết nối với nhau, lập tức thành kiếm trận.
Kiếm trận thật lớn, lăng lệ mà bất phàm.
Nhưng ở trong mắt Tô Đình, kiếm trận này vô cùng thô thiển, mà lại cực kì nhỏ yếu.
"Đây là tình huống như thế nào?"
Tô Đình cảm thấy bất đắc dĩ, bỗng nhiên vỗ ra một chưởng.
Chỉ thấy kiếm trận phía trước thoáng sụp đổ.
Hơn một trăm bạch hạc lập tức tán loạn, nhao nhao ngã ra, từ không trung rơi xuống.
"Một đám hạc ngu xuẩn."
Tô Đình vuốt vuốt lông mi, mắng thầm: "Lão tử nói muốn diệt nhất tộc các ngươi lúc nào? Lui một bước, dù Tô mỗ nhân muốn diệt tộc các ngươi, các ngươi cũng nên cầu xin tha hai tiếng, một lời không hợp đã đánh, trực tiếp đi lên là toàn tộc phóng đại chiêu, thật sự muốn chết phải không?"
Đối với Tô Đình mà nói, bây giờ Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc đã không có thành tựu.
Bộ tộc này vốn cũng không phải là Bạch Hạc đồng tử vô địch thiên hạ chân chính lưu lại.
Chỉ được kiếm đạo của Bạch Hạc đồng tử.
Dù thả ở nhân gian đã tính là một tộc đàn lớn, so với tông phái các nhà còn cường thịnh hơn.
Nhưng so với Chân Tiên như hắn thì kém quá xa chút.
❖ ❖ ❖
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Còn muốn làm nhục chúng ta sao?"
"Chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục!"
Những bạch hạc kia, đã bị Tô Đình đánh một chưởng ngã xuống, đồng thời pháp lực tán loạn, trong chốc lát, căn bản là không thể lần nữa ngưng tụ, tựa như một đám hạc tầm thường.
Tô Đình nhìn đám hạc này, bất đắc dĩ nói ra: "Tô mỗ đang đi trên người này, bị tiên bảo mà các ngươi cư trú làm cho kinh ngạc nên tiện tay đánh một cái, cũng không phải là nhằm vào Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc ngươi, càng không phải là muốn đuổi tận giết tuyệt..."
Hắn vừa nói xong lời này, bầu không khí có yên tĩnh dị dạng.
Đám bạch hạc khi nãy liều đánh một trận tử chiến quay sang hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy cảm giác dị dạng.
"Chỉ là..."
Tô Đình lại nói tiếp.
Tất cả bạch hạc lập tức cảnh giác.
"Ngươi lại muốn làm gì?"
"Lúc trước không biết là bạch hạc nhất tộc ta, tiện tay đánh một cái, bây giờ biết được là bạch hạc nhất tộc ta, là muốn diệt tộc sao?"
"Nếu muốn động thủ."
"Ta động đại gia ngươi!"
Tô Đình bỗng dưng lộ ra khí tức Chân Tiên, cả giận nói: " Đại gia các ngươi đã bị lão tử đánh chết, ta còn động vào đám phế vật các ngươi làm gì? Lão tử chỉ là muốn hỏi..."
Con bạch hạc khi nãy thở hồng hộc, cắn răng nói: "Ngươi không nên nghĩ hỏi được gì từ tộc ta, chúng ta dù có toàn tộc hủy diệt, cũng sẽ không nói một chữ..."
Tô Đình siết chặt nắm đấm, cố nén suy nghĩ đánh cho con bạch hạc này thành tro bụi, mới chậm rãi nói ra: "Cũng không hỏi xem Tô mỗ nhân muốn biết cái gì, mà đã tìm cái chết, đám Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc các ngươi đều ngu xuẩn như thế sao? Tuy nói thà gãy không cong, thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng cũng không phải làm như vậy."
Những bạch hạc kia nghe vậy, cảm thấy cũng có đạo lý.
"Ngươi muốn hỏi điều gì?"
" Bảo vật mà các ngươi cư trú này là từ đâu mà có?" Tô Đình cố gắng hết mức hạ thấp ngữ khí.
"Mơ tưởng!"
Lập tức có một đầu hạc quát: "Chính là diệt chúng ta toàn tộc, chúng ta cũng sẽ không nói cho ngươi!"
Tô Đình vuốt vuốt lông mi, ngẩng đầu nhìn.
Nếu hắn một mực thu liễm khí tức, không đi tới nơi chư thần nghiêm mật nhìn chăm chú, cũng là sẽ không dễ dàng bị tiên thần phát giác.
Nhưng mà bây giờ lại khác, lúc trước xuất thủ, hắn đã phát ra khí tức.
Tinh Thần ở trên trời đã phát giác được vị trí của Tô Đình hắn, chắc hẳn đã báo cáo Thiên Đình.
Chờ Thiên Đình hạ chỉ, thần tướng tiếp chỉ, tới đây vây giết Tô Đình, nhiều nhất một lát.
Cũng chính là nói, một lát nữa là Tô Đình nhất định phải rời xa nơi đây.
"Toàn bộ Thiên Đình tụ hợp, mới tương đương với Đạo Tổ."
"Nhưng một ý niệm của Đạo Tổ không gì không làm được, mà Thiên Đình có các loại trình tự, đúng là hơi chậm chạp chút."
"Nhưng với ta thì càng chậm chạp lại càng có lợi."
Tô Đình nhìn về phía con bạch hạc trước mắt này, giơ tay lên.
Lúc này thời điểm khẩn cấp, Tô Đình cũng lười giảng đạo lý cùng đám không có đầu óc này.
Tất nhiên đám bạch hạc này ngay thẳng như thế, như vậy cứ theo bọn chúng, giết ra một đáp án tới.
"Cuối cùng hỏi các ngươi một câu, bảo vật khi nãy các ngươi có thể cư trú, từ đâu mà đến?"
Ngữ khí Tô Đình âm u, sát cơ bao trùm.
Tất cả bạch hạc đều bị sát cơ của hắn bao phủ.
Dù là những bạch hạc này đều đã là yêu loại hiếm thấy thế gian, cực kì lăng lệ cường đại, mà ở trước mặt Chân Tiên, cũng vẫn là lộ ra vẻ nhỏ yếu quá mức.
Ánh mắt Tô Đình sáng chói, tràn đầy uy nghiêm chi sắc.
Chân Tiên chính là đại năng.
Đám bạch hạc có đạo hạnh hơi thấp, lập tức tâm thần thất thủ, hoảng hốt khó tả.
Có một con bạch hạc tu thành Dương thần, cưỡng ép ngăn chặn kính sợ có nguồn gốc từ trong lòng, cắn chặt răng, tức giận quát: "Ngươi chính là đánh chết ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi, đây là bảo vật của Huyền Không Cốc!"